NGỌC LA SÁT ( chương 2 )

Chương 2


Lại nói, dưới sự khiêu khích đủ kiểu của Tần Băng, Đỗ Phong cuối cùng cũng không thể khống chế nổi bản thân, sướng đến tột cùng mà xuất khí.

Khách khứa có mặt trong sân cứ ngây ra như tượng, trợn mắt há mồm mà nhìn...

Dòng tinh hoa màu trắng cứ vô tình phóng ra...

Trên mặt Tần Băng nở nụ cười chiến thắng.

Mặt Đỗ Phong thì lại trắng bệch như xác chết vậy.

Đến nước này thì Đỗ Phong cũng chẳng còn để tâm tới thể diện nữa, "Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm" cái gì chứ, đại minh chủ cái gì chứ, tất cả đều không quan trọng bằng tính mạng của bản thân.

"Nữ hiệp, tha mạng..."

Y khóc lóc năn nỉ, van xin như một đứa trẻ vậy...

"Năm đó khi ông cưỡng bức tôi, tôi cũng đã khóc lóc van xin các ông như vậy..."

Nụ cười trên môi Tần Băng vụt tắt, thay vào đó là giọng nói lạnh lùng.

"Năm đó tôi trẻ người, nhất thời hồ đồ..." Đỗ Phong tiếp tục van xin.

"Chỉ cần nữ hiệp chịu tha mạng, tôi xin dâng tất cả tài sản bằng cả hai tay..."

" Đã quá trễ!"

Tần Băng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đỗ Phong.

"Trước khi đấu võ, tôi đã đưa ra điều kiện so đấu,bây giờ, tôi muốn thực hiện lời hứa, đòi lại công đạo."

Nàng còn chưa dứt lời, ánh kiếm đã lóe lên, máu phun ra!

"A..." Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Thì ra Tần Băng vung kiếm cắt mất cây gậy thịt của Đỗ Phong.

Đỗ Phong đau thấu xương, nhưng tiếc là huyệt đạo cả người của y đã bị điểm, không thể động đậy, chỉ đành nằm im dưới đất mà kêu thét.

Khách khứa có mặt sợ tái mặt, nhưng không một ai dám lao lên cứu Đỗ Phong.

Cô gái Tác Hồn Ngọc La Sát thật quá đáng sợ, không một ai muốn trêu chọc nàng vào lúc này.

Tần Băng hoàn toàn trần truồng...

Trên mặt nàng nhưng lại nở một nụ cười khủng bố...

"Tôi vốn định lấy mạng của ông, nhưng bây giờ tôi chỉ thiến ông, bởi vì tôi là một nữ La Sát từ bi."

Nàng chậm rãi cầm lấy quần áo, mặc lại ngay trước mặt quan khách, không một chút hoang mang, nàng nói: "Sáu tên đồng bọn còn lại của ông, tôi đã tra được tung tích của bọn họ, bọn họ bây giờ đều là những nhân vật có vai có vế. Tôi sẽ tìm bọn họ tính sổ từng người từng người một, từng bước từng bước đòi lại công đạo."

Tần Băng mặc lại xong quần áo, xoạt một tiếng, nàng đã nhảy lên nóc nhà, rồi biến mất trước cái nhìn của mọi người.

Tất cả khách khứa đều lặng lẽ mang theo hành lý của mình, rời khỏi tiêu cục Chấn Viễn.

Trong sân rộng chỉ còn sót lại mỗi Đỗ Phong đang thoi thóp.

Không một ai để ý tới y.

Có lẽ y sẽ giữ được tính mạng, nhưng y đã vĩnh viễn biến mất khỏi võ đài giang hồ rồi...

Không còn một ai nhắc tới cái tên "Đỗ Phong" đã từng hiển hách một thời, uy chấn hai bên hắc bạch nữa.

Cái tên mà mọi người thường nhắc tới bây giờ chính là "Tần Băng".

Tên của Tác Hồn Ngọc La Sát đã vang khắp đại giang nam bắc, làm rung động cả hai bên hắc bạch.

Mọi người ai cũng hiếu kỳ lần theo cuộc hành trình báo thù của nàng.

Không lâu sau, có tin rằng tướng quân Phiêu Kị - Triệu Nghị bị người ta thiến tại quân doanh ở đại mạc, mọi người liền biết ngay rằng Triệu Nghị chính là một trong sáu người năm đó cùng Đỗ Phong cưỡng bức Tần Băng.

Năm người còn lại là ai?

Không lâu sau, tin tức liên tục được truyền đi.

Giáo đầu tám mươi vạn cấm quân Tằng Vĩ, đã bị Tần Băng thiến ngay trong hoàng cung, trước mặt cấm quân.

Bang chủ Kim Tiền bang Du Trường Phong tại đại hội toàn bang, trước mặt rất nhiều đệ tử, bị người ta thiến.

Thủ phú (nhà giàu nhất) Vân Nam Chu Bách Vạn, khi đang đi bàn chuyện làm ăn đã bị người ta thiến.

Bạch Vân đạo trưởng ở Long Vũ Sơn, tại đại hội chưởng môn nhân, bị người ta thiến.

Hiện giờ chỉ còn lại có một người.

Sáu người đã bị thiến, họ đều là những đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, việc này đã khiến cả võ lâm chấn động.

"Người tiếp theo là ai?"

Mọi người đều sôi nổi thảo luận, thậm chí còn có người tổ chức đánh cược.

Chuyện này giống như một vở kịch hay vậy, và giờ nó đã đến đoạn cao trào.

Người thứ bảy kia, chính là nhân vật chính của đoạn cao trào này.

Rốt cuộc y là ai? Là đại quan trong triều, hay là đại hiệp giang hồ? Hoặc chỉ là một người bình thường?

Chủ đề thú vị này đã lôi cuốn được cả xã hội, mọi người ai cũng thích thú bàn luận.

Cuối cùng, có một ngày, mọi người được biết là Tần Băng đã tới Hàng Châu.

Hiện giờ, tại Tây Hồ đẹp như tranh vẽ, Tần Băng đang ngồi trên một con thuyền, đi tới một hòn đảo nhỏ ở Tây Hồ.

Nàng mang theo thanh kiếm sắt.

Rất hiển nhiên, nàng tới là để tìm người thứ bảy kia.

Trên hòn đảo nhỏ? Tin tức này lập tức làm chấn động cả thành Hàng Châu, người người bắt đầu đổ xô tới hòn đảo.

Trên thảm cỏ xanh mướt của hòn đảo, hai con người chuẩn bị quyết đấu đứng đối diện với nhau, tay nắm chặt kiếm.

Giống như với sáu người trước, nếu Tần Băng đánh thắng trận quyết đấu thì nàng sẽ dùng mọi thủ đoạn để khiêu khích đối thủ, khiến y phải phóng tinh khí, rồi sau đó nàng sẽ thiến y. Mọi người đều đã rất quen thuộc với việc này.

Nhưng, đối thủ lần này của Tần Băng lại khiến cho mọi người phải kinh ngạc, cảm thấy không thể tin được.

Bởi vì người này lại là một hòa thượng.

Một lão hòa thượng.

Một lão hòa thượng đạo hạnh cao thâm.

Y chính là cao tăng Pháp Trụ đại sư ở chùa Linh Ẩn.

Những người vây quanh xem đều xì xầm bàn tán.

"Không thể ngờ được Pháp Trụ đại sư đức cao vọng trọng lại là một tên lưu manh cưỡng bức con gái nhà lành."

"Đúng là biết mặt biết người mà không biết lòng."

"Cũng chưa chắc, có lẽ Pháp Trụ đại sư bị oan."

Nghe được những lời này, Pháp Trụ đại sư quay mặt ra phía mọi người, lớn tiếng nói: "Tần Băng không hề vu oan cho tôi."

Y nói vậy khiến mọi người phải kinh ngạc.

"Lão nạp lúc còn trẻ đúng thật là một tên du thủ du thực, về sau hối hận, nên mới cạo đầu làm sư."

Pháp Trụ đại sư vô cùng thẳng thắn, không hề giấu giếm tội lỗi của mình, điều này khiến ngay cả Tần Băng cũng thấy bất ngờ.

"Pháp Trụ đại sư, niệm tình ông thẳng thắn như vậy, tôi tha cho ông, nếu như ông tự thiến, tôi sẽ không làm nhục ông."

Pháp Trụ đại sư cười nhạt: "Tôi tuy đúng người đúng tội, nhưng hình phạt thiến này thật quá xấu hổ, nhục nhã, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận..."

Tần Băng giận dữ: "Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy tôi sẽ khiến ông nếm thử cảm giác bị sỉ nhục."

Vừa dứt lời, Tần Băng liền đâm kiếm sắt tới, tiến hành tấn công như mưa bão.

Pháp Trụ đại sư cũng là cao thủ võ lâm, tay vung kiếm đón đỡ Tần Băng.

Hai người đấu nhau một mất một còn.

Sau khi hai người kịch chiến hơn một trăm chiêu,đã có một người ngã xuống.

Người đó là Pháp Trụ đại sư.

Đại sư tức tối: "Giờ tôi đã hiểu vì sao cô dùng một thanh kiếm sắt lại có thể bách chiến bách thắng rồi. Bởi vì trong sắt này có chứa độc dược, đối thủ chỉ cần hít phải một ít mạt sắt thôi là sẽ mất hết nội lực. Mà cô thì đã ngậm giải dược trong miệng,nên dĩ nhiên bình an vô sự."

Tần Băng mỉm cười: "Không hổ là đại sư, nhưng tôi tới để báo thù, không phải là để luận võ với ông, nên chẳng cần quan tâm tới công bằng làm gì."

Tần Băng vừa nói, một ngón tay vừa điểm huyệt đạo của Pháp Trụ đại sư.

Sau đó, như thường lệ, nàng mỉm cười quyến rũ, rồi cởi bỏ quần áo của mình ngay trước mặt mọi người...

Quần áo rơi xuống, để lộ ra nhũ phong trắng mịn...

Vòng eo nhỏ nhắn tròn trịa...

Hai bắp đùi thon dài, ôm lấy một vùng cỏ đen thần bí...

Những người đứng xem đều là đàn ông, khi nhìn thấy thân thể xinh đẹp quyến rũ như vậy thì tim không khỏi đập rộn lên...

Pháp Trụ đại sư nhắm hai mắt lại, y biết Tần Băng là một mỹ nữ, chỉ cần bản thân y không động lòng, không dựng lên, không phóng tinh khí, thì Tần Băng sẽ tuân thủ lời hứa, để cho y một con đường sống.

Là người thì ai chẳng muốn sống, hòa thượng cũng thế thôi.

Tần Băng ngồi xuống, thay Pháp Trụ đại sư cởi quần áo...

Rất nhanh chóng, Pháp Trụ đại sư đã bị lột sạch sẽ...

Bàn tay Tần Băng bắt đầu hoạt động....

Vuốt ve trên dưới, nắm, bóp...

Pháp Trụ đại sư bị chế trụ huyệt đạo, không thể vận chân khí, đành phải để mặc Tần Băng chơi đùa nhục bổng của mình...

Sáu người trước không ai qua được cửa ải này, bị Tần Băng vuốt ve một lát là dựng, sau đó không chịu nổi mà phóng tinh khí, bởi vì bọn họ đều là đàn ông.

Nhưng Pháp Trụ đại sư lại khác.

Y niệm kinh tu phật đã lâu, cho dù không cần vận nội công, tâm cũng có thể lặng trong như nước.

Tần Băng nắm chặt nhục bổng của y, ma sát một hồi lâu, sau mới phát hiện là nó vẫn mềm nhũn, không có sức sống.

Tần Băng hơi kinh ngạc, sáu người trước kia, chỉ cần bị nàng vuốt một cái là đều dựng lên rồi.

"Đêm nay gặp phải kình địch rồi." Tần Băng thầm nghĩ.

Nàng thay đổi thủ pháp, mười ngón tay cùng hoạt động...

Các ngón tay lướt qua nhục bổng, giống như là đang đánh đàn, khi lại như là đang thổi sáo...

Khi chậm khi nhanh, khi nặng khi nhẹ...

Pháp Trụ đại sư cảm thấy từ tiểu huynh đệ truyền lên từng đợt cảm giác rất kì diệu, sung sướng, tê tê...

Y hoảng sợ, cố gắng giữ mình bình tình, tiến vào cảnh giới nhập định, đè nén dục vọng...

Tần Băng ve vuốt thêm hồi lâu, nhục bổng của Pháp Trụ đại sư vẫn không thay đổi, vẫn cứ mềm nhũn...

"Giỏi lắm Pháp Trụ!"

Tần Băng không dám sơ suất nữa, nàng cúi người xuống, hé cái miệng anh đào đỏ hồng ra, ngậm lấy tiểu huynh đệ của Pháp Trụ.

Pháp Trụ tuy nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ấm át và ướt át...

Môi hồng hút mạnh...

Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp...

Pháp Trụ đại sư không khỏi thấy mê say...

"Không ổn!"

Y thầm kêu khổ, vội vàng niệm "Ba La Mật Đa tâm kinh".

Thế là trên cây gậy thịt của y liền trở thành chiến trường của hai loại lực lượng.

Một loại là sự hấp dẫn xác thịt cực lớn, kích thích từng dây thần kinh mẫn cảm nhất của nó...

Một loại khác là tinh thần được tu dưỡng suốt mấy chục năm, đang liều mạng kiềm chế dục vọng nơi sâu thẳm trong nội tâm.

Miệng của Tần Băng ngậm chặt...

Nàng gắng sức hút thật mạnh...

Đồng thời hai tay nàng cũng hoạt động ở dưới háng Pháp Trụ đại sư...

Nhịp tim của Pháp Trụ bắt đầu gấp hơn...

Tiếng hô hấp của y cũng dần nặng nhọc hơn...

Tần Băng đã cảm nhận thứ trong miệng mình đang thay đổi...

"Nhanh lên! Lão hòa thượng sắp nhịn không được rồi...!"

Nàng mút mạnh hơn, nhanh hơn, chặt hơn...

Pháp Trụ đại sư trán lấm tấm mồ hôi, mặt trắng bệch...

Không ngờ được mình tu luyện mấy chục năm, thế mà vẫn không chịu nổi sự cám dỗ của một cô gái...

"Đây là sự cám dỗ chết chóc!"

Lý trí của y tự cảnh cáo thể xác mình.

Nhưng, nhục thể y như một đứa trẻ phản nghịch, không chịu nghe lời, không chịu quản giáo, luôn đòi tự mình phát triển.

Nhục bổng dần căng cứng, từng chút, từng chút một...

Tần Băng mừng thầm, càng ra sức nhấp cái miệng mạnh hơn...

Pháp Trụ hoảng hốt, liều mình kìm nén...

Nhục bổng vẫn tiếp tục biến đổi, to dần, cứng dần...

Muốn biết về sau thế nào, hồi sau sẽ rõ.

Xem Full

LIÊN QUAN
BÌNH LUẬN