Truyện sắc hiệp : Thưởng Hôn (Phần 1)

Truyện sắc hiệp - Thưởng Hôn Phần 1


“Thuỵ Hương, bồn Đại Tuyết Tố này qua nửa canh giờ, thì đem nó từ bệ cửa sổ dời đi.”

Tiếng nói thanh nhã ôn hòa điềm tĩnh vang lên, ấm áp như mặt trời vào mùa đông, trong trẻo như nước suối trong khe, người nghe được tim cũng mềm mại ra.
“Đã biết, tiểu thư.” Thuỵ Hương chăm chú quan sát, bồn hoa lan quý báu này là thứ mà tiểu thư yêu nhất, Thuỵ Hương biết rất rõ.

Hạ Nhược Tịnh tinh tế đánh giá bồn hoa lan sinh trưởng dưới nắng sớm rạng rỡ, bốn đóa hoa tuyết trắng cánh hoa bé nhỏ nở xòe trong gió, lá xanh như ngọc thả dài như liễu rũ, tâm hoa trắng nhạt như ngọc, cánh hoa trắng noãn như tuyết, nhụy hoa trắng mỏng, hình dáng đẹp đẽ thơm ngát nức mũi.

Gốc cây chỉ sinh trưởng ở hướng tây nam, nàng vài năm cố gắng trồng, nay đông đến rốt cục đã nở ra đóa hoa xinh đẹp.

Lại tỉ mỉ xem xét một lần, xác nhận nắng sớm sẽ không gây thương tổn với hoa, Hạ Nhược Tịnh đôi mắt đen láy hiện lên 1 tia hài lòng, nhìn ống tay áo, “Hạ Tuyết đã đến giờ.”

“Dạ.” Nha hoàn thân cận Hạ Tuyết động tác nhanh nhẹn lấy áo choàng ngân hồ tuyết trắng khoác lên vai nàng, bàn tay nhẹ nhàng đem mái tóc đen bóng của Hạ Nhược Tịnh để ra phía sau áo khoác, lại đi vòng qua vì nàng buộc lại thắt lưng.

“Trên bàn là sổ ghi chép, lát nữa Bảo Châu đến đưa cho nàng.”

“Dạ.” Thuỵ Hương ánh mắt thoáng nhìn mặt bàn, một quyển sách màu lam lẳng lặng nằm ở đó.

Hạ Nhược Tịnh nhẹ gật đầu, tiếp nhận lò sưởi tay Thuỵ Hương đưa qua, ôm vào trong ngực, đi ra bên ngoài.

Hạ Tuyết đã sớm mở ra rèm cửa độn bông, đợi tiểu thư đi ra ngoài lập tức đuổi theo, hướng cửa viện đi đến.

Đây là một buổi sáng thường ngày của Hạ gia ở An Dương thành, đại tiểu thư Hạ gia Hạ Nhược Tịnh, bồi mẫu thân của nàng Hạ Nghi Thu, đi Nghiêm Pháp ở thành tây tự lễ Phật.

Nói đến Hạ gia ở thành đông, An Dương thành to như vậy ai ai cũng biết, trong Tử Húc quốc, Hạ gia tiếng tăm lừng lẫy, bởi vì Hạ gia là danh lan thế gia.(gia đình trồng hoa lan nổi tiếng)

Tục ngữ nói:“Dân chúng tài hoa, Tể tướng dưỡng lan”, có thể thấy được hoa lan thân là quân tử hoa có bao nhiêu đã bị nhà giàu người ta ưu ái; Mà hoa lan giá trị cũng không giống nhau có loại chỉ là vài đồng tiền bạc, có loại lại là mấy vạn lượng bạc, nhất là giống hoa quý báu hiếm có, mấy chục vạn lượng cũng không mua được, hoa quý xưa nay đã bị nhân sĩ yêu hoa tranh giành cất giấu, hoa đẹp khó cầu!

Hoa lan của Hạ gia hình dáng đẹp nhất nổi tiếng cả nước, nhất là mười lăm năm trước lai trồng ra hoa lan có cánh hoa sen hiếm gặp “Ngọc Bích Liên”, lá dài xanh mướt, rất cứng rắn, tâm hoa đẹp như ngọc, cho đến khi hoa nở, màu như ngọc bích, đẹp như ngọc thạch, trắng trong thuần khiết vô cùng, mùi thơm ngát bốn phía! Trong lúc ấy là thịnh hành cả nước, là tân sủng của quan lại quý tộc, là hoa vô giá!

Hạ gia tuy rằng làm ăn càng làm càng lớn, ngày vào nhiều tiền, nhưng hương khói không vượng, tới thế hệ của Hạ Thạch Khôn, dưới gối chỉ có nữ nhi duy nhất là Hạ Nghi Thu, đành phải kén rể nhập môn, ai ngờ Hạ Nghi Thu cũng chỉ sinh được một nữ nhi là Hạ Nhược Tịnh, lại không sinh nữa, mãi cho đến khi Hạ lão thái gia mất đi, vì không có nam tôn, mà canh cánh trong lòng.

“Tịnh nhi, hôm nay con chuyên tâm van cầu Phật tổ, cho con tìm được một lang quân như ý.” Nữ âm ôn nhu trong xe ngựa vang lên, Hạ Nghi Thu xinh đẹp trên khuôn mặt tràn đầy từ ái.

“Dạ, mẫu thân.” Hạ Nhược Tịnh nhu thuận đồng ý, nghiêng ấm trà trong tay, khói trắng lượn lờ, mùi thơm bốn phía, lòng người vui vẻ; Tay trắng nõn cầm lấy tách trà bằng sứ màu thiên thanh, đưa cho mẫu thân.

Hạ Nghi Thu tiếp nhận tách trà, tinh tế ngữi mùi thơm, “Trà mới của Cố gia năm sau chắc là cũng tinh khiết như vậy đi.” Trà này có giá cao nhất trong Tử Húc quốc, Cố gia danh trà bí truyền ở Phong Nghi thành, một năm chỉ làm ra 1 ít, một mảnh lá trà so với một mảnh vàng còn muốn quý hơn!

Nhưng mùi vị trà, cũng là làm cho người ta 1 lần nếm thử liền khó quên!

Hạ Nhược Tịnh cười, tự rót 1 tách trà, chậm rãi uống.

“Tịnh nhi, con nhất định phải tìm một vị hôn phu yêu con.” Nhìn nữ nhi dung nhan ngọt ngào, Hạ Nghi Thu trong mắt hiện lên một tia bi thương, “Không được giống như mẫu thân vậy……” Năm đó người yêu bởi vì không muốn tới cửa làm con rể, mà bị phụ thân phản đối, hai người hữu duyên vô phận, nàng lệnh cha khó trái, đành phải chọn 1 người khác, khiến cho cả đời tiếc nuối!

“Mẫu thân.” Hạ Nhược Tịnh buông trà cụ, dựa vào bên cạnh mẫu thân, “Nữ nhi biết.”

“Bé ngoan.” An ủi cười cười, trút được nổi khổ bao năm, “Con không cần kén rể, chỉ cần đối phương nhân phẩm tốt, biết thương con, liền gả qua đi.”

“Dạ.”

“Nhất định phải là dòng dõi thư hương, biết chữ hiểu lễ nghĩa thì mới được.” Nữ nhi thuần khiết động lòng người, huệ chất lan tâm, chỉ có người như vậy mới có thể xứng đôi với nàng.

“Dạ.”

“Nguyện vọng duy nhất của ta, chính là hy vọng con có thể tìm được một người bạn, như vậy ta cũng không mong gì hơn.” Nữ nhi ngoan, làm mẫu thân như nàng hiểu rõ, đứa nhỏ như vậy, không thể lại đi con đường của nàng! Hy vọng nữ nhi có thể hạnh phúc!

“Tịnh nhi biết.”

Lại nhu thuận trả lời, Hạ Nhược Tịnh đôi mắt buông xuống, vẻ mặt ôn thuần mà an bình.

Pháp Nghiêm tự ở nằm ở phía tây An Dương thành trên núi thanh hà, là chùa lớn nhất An Dương thành, hương khói cường thịnh.

Hạ Nhược Tịnh đi theo mẫu thân đến đại điện đốt nhang cầu phúc, Hạ Nghi Thu như thường lệ đến thiện phòng một mình tĩnh tọa nửa ngày, Hạ Nhược Tịnh liền mang theo Hạ Tuyết đi dạo quanh chùa một chút, chậm rãi thưởng thức kiến trúc to lớn.

Hôm nay hàng năm, nàng đều theo mẫu thân đến đây lễ Phật, mười mấy năm qua chưa bao giờ gián đoạn, đối với nơi này rất quen thuộc, hơn nữa Pháp Nghiêm tự rất rộng lớn, cảnh trí thanh nhã yên tĩnh, ở trong đó làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

“Tiểu thư, mới nghe 1 sư phụ nói, phía đông trong chùa phong cảnh đẹp lắm, hôm nay thời tiết lại rất tốt, chúng ta đi nhìn xem đi.” Hạ Tuyết năm nay vừa tròn mười sáu, là lúc lòng hiếu kỳ mạnh mẽ nhất, hơn nữa trời sanh tính tình hoạt bát, thích náo nhiệt, nghe được có nơi đẹp liền nhịn không được muốn đi xem một phen; Dù sao vài năm này đi theo bên người tiểu thư, bởi vì Hạ Nhược Tịnh phi thường theo khuôn phép cũ, trên cơ bản cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, hôm nay khó được đi ra, còn mang theo nàng, đương nhiên vui vẻ đòi mạng!

Hạ Nhược Tịnh dưới đáy lòng thở dài, chỉ biết mang Hạ Tuyết đi theo sẽ không thanh tĩnh được lâu.

Bởi vì đúng lúc thời kỳ ra hoa của Đại Tuyết Tố trân quý, mà nàng thì muốn theo mẫu thân đến đây, Hạ Tuyết tính cách bất cẩn, chỉ có thể để Thuỵ Hương tính tình cẩn thận ở lại trong nhà xem xét.

“Có thể chứ, tiểu thư?”

Đi theo bên cạnh nàng, cũng thật sự là làm khó Hạ Tuyết, yêu cầu này cũng cũng không tính quá đáng, Hạ Nhược Tịnh nhẹ gật đầu, khiến cho nha hoàn vui vẻ hoan hô, bắt gặp ánh mắt của tiểu thư, nhanh chóng che miệng, không dám lại làm càn, sợ tiểu thư thay đổi chủ ý, vội vàng đi trước dẫn đường.

Pháp Nghiêm tự gieo trồng rất nhiều Thương Thiên Cổ, bóng râm che kín, nếu là mùa hè đến nơi đây, khẳng định rất mát mẻ, mùa đông thì lại vô cùng lạnh.

Bất quá may mắn hiện tại đã là cuối đông, sắc xuân nhàn nhạt, hơn nữa hôm nay mặt trời sáng lạn, nhiệt độ không khí vẫn là thực thoải mái.

Chân dẫm lên trên tầng lá thông thật dày, lá quanh năm suốt tháng rơi rụng mà thành, đã sớm mất đi màu xanh ngắt biến thành màu nâu, bước đi trên đó mềm mại lại có chút đàn hồi, mũi thở ra có chút giống như mùi Vô Tùng mộcthơm ngát, làm cho người ta tâm tình đều trở nên yên tĩnh khoáng đạt.

Hạ Nhược Tịnh nhẹ nhàng vỗ về cây tùng thô ráp, vỏ cây theo loang lổ năm tháng, bên tai có tiếng chim chóc ca hát cùng với nước suối róc rách, thật sự tiên cảnh nhân gian chính là thế này!

“Tiểu thư, nơi này cũng thật đẹp! So với biệt viện ở Tế Vĩnh thành của chúng ta còn đẹp hơn vài phần!” Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn chung quanh đánh giá cảm thán nói, nàng vẫn nghĩ biệt viện Hạ gia ở Tế Vĩnh là đẹp nhất, vài năm trước đi qua một lần liền nhớ mãi không quên, “Không nghĩ tới thì ra bên cạnh chúng ta còn có cảnh đẹp như vậy.”

Hạ Nhược Tịnh nhặt lên một mảnh vỏ cây mục nát, lẳng lặng nhìn hoa văn phức tạp, từng cái 1 đều là vết tích của năm tháng.

“Khắp nơi đều đẹp.” Tùy người nhìn như thế nào, tâm nếu đẹp nhìn vào mắt đều là đẹp, tâm nếu không đẹp, dù cho cảnh có đẹp cũng chẳng ích gì.

“Tiểu thư, phu nhân vì sao hàng năm đều tới nơi này dâng hương?” Trong thành nhiều chùa chiền như vậy, vì sao cố tình là Pháp Nghiêm tự? Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?

“Hợp duyên đi.”

“Có lẽ phu nhân thích cảnh sắc nơi này.” Hạ Tuyết nhìn kia 1 vùng cây cỏ xanh mướt, hoa nhỏ màu tím đỏ làm đẹp nơi rừng cây xanh biếc, hết sức động lòng người.

“Tiểu thư, hoa lan của chúng ta năm nay lớn lên đặc biệt đẹp! Phu nhân luôn luôn khen ngợi, ở chổ Đạt thúc đơn đặt hàng có rất nhiều……”

Rất huyên náo! Vẫn là dạy không tốt, Hạ Nhược Tịnh dưới đáy lòng thở dài, hoặc là, đây là bẩm sinh đã có, muốn thay đổi cần có nhiều thời gian? Hạ Tuyết và Thuỵ Hương lúc sáu tuổi liền đi theo bên cạnh nàng, mười năm qua, hai người đã có khác biệt rất lớn.

Nhưng mà, Hạ Tuyết hoạt bát náo nhiệt như vậy, đại bộ phận thời điểm đều rất vui vẻ, nàng cũng thích, chẳng qua……

Nghe xong nửa canh giờ sau, Hạ Nhược Tịnh bắt đầu cảm thấy có điểm đau đầu, thản nhiên mở miệng: “Nơi này hình như hơi lạnh.”

“A?” Thao thao bất tuyệt đột nhiên dừng lại, Hạ Tuyết lập tức quan tâm hỏi: “Tiểu thư có phải hay không ăn mặc quá ít, trên núi không thể so ấm áp như trong nhà, hay là muốn mặc thêm quần áo, vẫn là chúng ta trở về……”

“Có lò sưởi tay là đủ rồi.”

“Ta đây lập tức đi lấy.” Khi nãy ở trong thiện phòng tiểu thư nói không cần lò sưởi tay, nàng cất ở nơi nào a.

“Tiểu thư xin ở chỗ này chờ ta một lúc, đừng đi xa, ta đi nhanh rồi về.”

“Ân.”

Hạ Tuyết tính cách lanh lẹ động tác cũng thực nhanh chóng, không cần bao lâu đã ra khỏi tùng lâm.

Rốt cục, cũng được yên tĩnh.

Hạ Nhược Tịnh âm thầm thở dài, tuy rằng nàng rất thích tính cách vui vẽ của Hạ Tuyết, nàng nói chuyện thực sinh động, bên ngoài nghe thấy cũng vui lây, nhưng hôm nay nàng thật sự là quá hưng phấn, có thể là do lâu lắm không có mang nàng đi dạo, cho nên vừa mới đi ra liền vui vẻ đến không kềm chế được.

Nhưng mà, nàng vẫn là thích yên lặng thưởng thức cảnh sắc, bước đi chậm rãi, lại lần nữa có được cảm giác nhàn hạ thoải mái.

Tuy rằng hàng năm đều đến Pháp Nghiêm tự, thế nhưng ở chổ này, nàng kỳ thật cũng không thích đến nơi nơi du ngoạn, thường là im lặng ngồi ở trong phòng đọc sách, chờ mẫu thân, cơ hội đi dạo như vậy chính là rất ít, đột nhiên muốn đi, cũng không có gì lạ.

Bỗng nhiên, một hồi thanh âm ma sát từ giữa lùm cây bên cạnh truyền đến, hấp dẫn sự chú ý của nàng, nàng im lặng đứng ở nơi đó, nghiêng tai lắng nghe, thanh âm lông chim ra sức quẫy đạp càng ngày càng rõ ràng, còn phát ra tiếng chiêm chiếp.

Đột nhiên nổi lên hứng tò mò, nàng nảy lên 1 ý tưởng tinh nghịch, nhấc lên làn váy, thật cẩn thận tới gần bụi cây thấp bé kia, chậm rãi đi qua thăm dò, một con chim con giữa bụi cây nhảy tới nhảy lui, cái miệng nho nhỏ non mịn dừng lại mổ vài hạt giống, thỏa mãn ngẩng đầu hót, thực sự rất đáng yêu!

Nàng bên môi ý cười càng đậm, ngừng thở, tay nhỏ nhẹ nhàng đưa ra hướng chim con đưa tới, tiếp cận từng chút 1, trong lúc càng ngày càng gần, chớp mắt, bóng dáng xinh xắn vội vàng chụp lấy cánh chim trong lùm cây, nhưng chim con lại nhanh chóng bay ra, giống như mũi tên bay thẳng tắp về phía bầu trời, bay lên cao, đột nhiên dừng lại một chút, sau lại tiếp tục bay lên trên, tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe từ phía trên truyền đến.

Thì ra là chim sơn ca.

Hạ Nhược Tịnh đứng đó, ngẩng đầu nhìn điểm đen ngày càng nhỏ trên bầu trời, bên môi ý cười thật sâu, mắt đen lóe sáng; Giơ lên ngón tay, còn kém một chút, thiếu chút nữa nàng đã bắt được vật nhỏ khả ái kia, vừa vặn chim con liền duỗi cánh bay đi, lông chim kia thậm chí còn lướt nhẹ qua tay của nàng.

“Nàng bắt không được nó.” Một đạo tiếng nói nam tính mang theo chế nhạo từ bên cạnh truyền đến.

Nàng cực kỳ chậm chạp, rất chậm xoay người, trên mặt không có biểu tình sợ hãi, rất bình tỉnh, rất tự nhiên; Thấy cách đó không xa có một nam tử cao lớn, ung dung nghiêng người dựa vào bên thân cây, con mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lúc nàng xoay người, mắt hắn đột nhiên lóe sáng.

Một nam nhân xa lạ.

Xung quanh đây yên lặng là nơi hẻo lánh hầu như không có bóng người, gặp được một nam tử trẻ tuổi xa lạ thân là tiểu thư khuê các, nàng hẳn là rất sợ hãi, không thì, cũng hốt hoảng bỏ chạy; Nhưng nàng không có, chính là rất bình tĩnh nhìn lướt qua khuôn mặt dương cương của hắn, còn có một thân trang phục rõ ràng không phải là nho sinh(người có ăn học), trong lòng đã rõ.

Nàng hữu lễ gật đầu, “Thật xin lỗi, quấy rầy.” Nàng lui bước trở lại trên đường đi.

“Chờ một chút.” Nam tử động tác rất nhanh ngăn trở nàng, đôi mắt nóng rực nhìn nàng, “Ta có lời muốn nói với nàng.”

“Chúng ta không quen nhau.” Lạnh nhạt, thật lạnh nhạt nhắc nhở.

Hắn nhếch môi cười đến thực hào khí, “Trò chuyện không phải là đã quen sao?”

Nàng lùi lại vài bước, cố ý thật chậm, ánh mắt chậm rãi đánh giá hắn, sau đó mở miệng: “Không hẳn.”

Rất lạnh nhạt cũng thực kiêu ngạo, nếu là người biết điều sớm đã rời đi, nhưng hắn không phải là loại người như vậy.

“Cần gì sốt ruột, tiểu nha hoàn nhà nàng lập tức sẽ đã trở lại, không phải sao?” Nếu hắn muốn làm chuyện xấu, đã sớm động thủ, không cần chờ đến bây giờ.

Xem ra, hắn đã sớm đi theo sau các nàng, nàng trong mắt càng lạnh hơn.

“Chậc, chậc, chậc, đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không có đi theo các nàng! Ta đã sớm ở trong này, nói đúng hơn, là các nàng quấy rầy đến ta.”

“Kia thật xin lỗi.” Nàng không chút áy náy nói.

“Ta đem thanh tĩnh trả lại cho ngươi.”

“Ai, xem nàng bộ dáng nghiêm trang, vẫn là bộ dáng nghịch ngợm vui cười khi nãy tốt hơn.”

Nghịch ngợm?

Nàng đột nhiên có chút xấu hổ, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là rất bình tĩnh, nghĩ đến hành vi khi nãy của nàng đều bị hắn nhìn thấy, mà nàng không hề hay biết, thì……

“Nhưng, nhìn xem cũng có chút vừa mắt.”

Cái gì?

Hạ Nhược Tịnh nhìn hắn, như là không thể tin những lời vừa mới nghe.

“Này, nữ nhân, ta xem có chút thích nàng.”

Nam tử hai tay ôm ở trước ngực, thực trực tiếp, thực đại khái mở miệng nói: “Nàng là tiểu thư nhà nào, nói cho ta biết, ngày mai ta cho người tới cửa cầu hôn.”

Nàng sống suốt mười bảy năm, lần đầu tiên gặp phải loại người như vậy, quả thực có thể nói là sáng mắt a, cho dù ổn trọng như nàng, cũng không thể bảo trì bình tĩnh.

“Mau nói cho ta biết, nàng họ gì, ta đến cầu hôn.” Hắn thực gấp gáp thúc giục nói.

“Ngươi vì sao thích ta ?” Nàng rất chậm mở miệng, không biết gia thế của nàng, không biết tính tình của nàng, nếu nói tướng mạo, nàng tự nhận cũng không phải là loại nữ tử có dung mạo kinh người, không thể làm cho người ta vừa gặp đã thương; Như vậy, hắn làm sao coi trọng nàng? Thực rõ ràng, nữ nhân có tính cách như nàng sẽ không phải là mẫu nữ nhân mà loại nam tử lỗ mãng này yêu thích.

“Ta thích……” Hắn đột nhiên tới gần nàng, nhìn thần sắc không chút sợ hãi của nàng, nghĩ đến nàng lúc nãy dung nhan mang theo một chút ham chơi đáng yêu, miệng hắn mở ra, “Ngày thường ổn trọng hiền thục, nhưng là sâu bên trong tâm tư cũng có bộ dạng khác, ta liền thích bộ dáng nàng rối loạn.”

Rối loạn?

Hạ Nhược Tịnh lần đầu tiên trong đời biết được cái gì gọi là đỏ mặt, hơn nữa là bị một người nam nhân dùng lời trêu ghẹo nói là nàng không bình tĩnh.

Nam tử đột nhiên hướng bên cạnh nghiêng đầu, trên khuôn mặt có vài phần buồn bực nói thầm, “Mất hứng.”(anchan: câu này là do có người tìm anh nên anh mới bảo vậy) Sau đó lại nhìn nàng, “Nữ nhân, nàng không nói cũng không sao, ta nhất định sẽ tìm được nàng! Nàng nhớ kỹ, ta tên là Trác Bắc Dương.”

Hắn xoay người, đi được vài bước, lại đột nhiên xoay người lại, nhíu mày, thở dài, “Vẫn là lo lắng.” Thân mình cúi xuống, hai mày nhăn lại có chút hung ác, mang theo hơi thở mạnh mẽ, trong ánh mắt tối đen tràn đầy khó xử cùng chần chờ, dường như là không biết muốn làm gì nàng.

Hạ Nhược Tịnh yên lặng nhìn lại hắn, vừa không kinh hoảng, cũng không sợ hãi.

Ánh mắt của hắn di chuyển trên khuôn mặt trơn bóng của nàng, sau đó như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, “Đúng rồi, làm ký hiệu!”

Đợi chút, ký hiệu?

Nàng tâm sinh cảnh giác lại không kịp lui về phía sau, hắn đột nhiên cúi đầu, lấy tốc độ quỷ dị lướt nhẹ, trên mặt trắng nõn hôn một cái, sau đó đắc ý cười vẫy tay, nhún người nhảy lên, liền biến mất sâu trong rừng tùng, “Nữ nhân, nàng nhớ rõ nhất định phải chờ ta!”

Nàng bị khinh bạc! Bị một nam nhân xa lạ khinh bạc! Hạ Nhược Tịnh yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn theo chỗ rẽ rừng cây nơi hắn biến mất, Hạ Tuyết chạy tới, thần sắc như trước bình tĩnh.

Hắn vừa mới hành động, hoàn toàn là kinh hãi, so với mấy tên đăng đồ tử(chắc mý thằng hay chọc gái, nàng nào có nghĩa gần hơn giúp ta với nhé) còn quá đáng hơn!

Nàng từ nhỏ tri thư đạt lễ, lại bị một nam nhân như vậy khinh bạc, nàng hẳn là xấu hổ và giận dữ, tìm lấy cái chết, tỏ rõ trong sạch mới đúng!

Nhưng nàng là Hạ Nhược Tịnh.

Thẳng vai bình tĩnh, không giận dữ đứng ở nơi đó, chờ đợi nha hoàn đến gần.

Môi của hắn, thực nóng.

Lần đầu tiên cùng người tiếp cận như vậy, nàng không quen, thực không quen, nhưng là……

Ngón tay bên ở váy dùng sức nắm, sau đó, chậm rãi buông ra.

“Tiểu thư, tiểu thư.” Hạ Tuyết thở hổn hển cầm lò sưởi tay chạy tới, đưa cho nàng, “Ta thêm than mới, hiện tại ấm rất.”

Quả nhiên thực ấm……

“Phu nhân phái Bảo Châu đến đây, hỏi Tiền lão gia đặt trước 4 bồn Bát Bảo thủy tinh, có thể lấy trước 1 ngày không?” Thuỵ Hương đi theo bên người Hạ Nhược Tịnh, bình ổn hỏi.

“Thông thúc.”

“Dạ, đại tiểu thư.” Lâm Gia Thông hơn 40 tuổi cầm 1 ít bạc tiến lên, “ bảy ngày nữa là đại thọ 70 tuổi của Tiền lão thái gia, tháng 6 năm ngoái đặt chúng ta 4 bồn Bát Bảo thủy tinh.”

“Ân.” Hạ Nhược Tịnh quan sát nhà bên trong ấm trồng hoa những đóa hoa đang lẳng lặng nở rộ, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, là hơi thở nàng quen thuộc.

“Hôm qua, ta thấy Bát Bảo thủy tinh nở rất đẹp, ngươi chọn lựa bồn đẹp nhất đưa đi đi.”

“Dạ.”

“Chúng ta cùng Tiền gia xưa nay giao tình tương đối tốt, mẫu thân có căn dặn chuẩn bị quà tặng gì không?”

“Phu nhân căn dặn đều nghe đại tiểu thư.” Lâm Gia Thông vội vàng trả lời.

“Thuận tiện đem bồn Vạn Thọ hồng trong phòng ta đưa đến Tiền gia, chúc Tiền lão thái gia Phúc Thọ an khang.”

Này…… Lâm Gia Thông trên mặt hiện lên thần sắc giật mình, đại tiểu thư thật là, Vạn Thọ hồng là tân phẩm năm nay, rất quý báu, trừ bồn trong phòng đại tiểu thư, tổng cộng chỉ trồng ra mười bồn, còn chưa đưa ra thị trường đã bị đặt hết, nhất hoa khó cầu! Nhưng đại tiểu thư lại tặng 1 chậu lớn như vậy.

Lâm Gia Thông dừng một chút, vẫn là gật đầu, “Dạ.” Hắn luôn luôn biết, ở trong nhà này, hẳn là phải nghe lời ai, mà Tiền gia kia như thế nào, hắn tự nhiên cũng phi thường hiểu được.

Hạ Nhược Tịnh thản nhiên nhìn Lâm Gia Thông liếc mắt một cái, khóe môi nhếch lên, xoay tròn chậu hoa đặt trên bệ, Tây Thần mai nở rất đẹp, Lục Ý Điểm cũng xanh biếc, đẹp không thể tả!

Tiền gia con trưởng là đương triều Hộ bộ thượng thư, quyền cao chức trọng, gia gia đại thọ, sao lại không gấp trở về chúc thọ? Có thể tưởng tượng, Tiền gia thọ yến náo nhiệt như thế nào, khẳng định là quan to quý nhân đầy sân.

Về phần Tiền lão thái gia yêu thích Vạn Thọ hồng từ năm trước liền bắt đầu đến hỏi đặt mua, có thể thấy được 1 khi nhìn thấy quà này sẽ vui sướng vô cùng, bồn Vạn Thọ hồng kia của nàng nhất định sẽ được đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất!

Hạ Nhược Tịnh vỗ về đóa hoa hồng rực rỡ, trầm mặc.

Ai cũng đều biết hoa lan màu đỏ thắm chiếm đa số, mà loại đỏ rực này, là nàng hao hết tâm tư mới trồng được, thực vất vả năm nay mới được mười một bồn, đương nhiên muốn chăm sóc cho chúng thật tốt; Đối với hiệu quả quảng cáo của Tiền gia, nàng thật rất vừa lòng!

“Đại tiểu thư, ta hôm nay nhìn thấy bồn Đại Tuyết Tố của người nở rất đẹp, xem ra sang năm chúng ta có thể đưa ra thị trường.” Lâm Gia Thông thực vui sướng nói, thậm chí ngay cả trong mơ cũng nghĩ đến, cũng biết hoa này sẽ mang đến cho Hạ gia lợi nhuận nhiều biết bao, mà Hạ gia đối hạ nhân xưa nay rất tốt lương bổng hàng năm không chút keo kiệt, bọn họ được vậy tất cả là nhờ đại tiểu thư.

“Thông thúc, quan sát của thúc tốt lắm……”

Hắn dừng một chút, đột nhiên hiểu được mình quá lời, Lâm Gia Thông cúi đầu, “Lão nô lỗ mãng.”

Hắn là nam quản sự duy nhất được tiểu thư cho phép đến viện của nàng báo cáo công việc, như vậy hẳn là biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hắn chỉ là nhất thời quên mất, cho dù đại tiểu thư tính tình ôn hòa, hắn cũng không nên quên quy củ.

“Chúng ta đi ra ngoài nhìn một cái đi.” Hạ Nhược Tịnh cũng không chấp nhất, nàng tin tưởng Lâm Gia Thông thông minh, sẻ hiểu được về sau nên làm như thế nào.

“Dạ, đại tiểu thư cẩn thận dưới chân có bùn.” Lâm Gia Thông ở phía trước dẫn đường.

“Vừa vặn thỉnh đại tiểu thư nhìn xem Chiếu Ngọc, gốc đều dài hơn lại có chút đốm, màu của phiến lá còn mang theo 1 chút đen, ta xem không tốt đâu!”

Đi qua nhà ấm trồng hoa thật lớn được xây dựng tỉ mỉ, mang theo hơi thở ướt át đi vào lâm viên(vườn trồng cây); Nhóm nha Hoàn bận rộn chăm sóc khóm hoa lan trồng trên mặt đất, chỉ đợi nhổ lên đem vào bồn.

Hạ Nhược Tịnh đối với nơi này rất quen thuộc, có thời gian lại đến đây xem xét, hoa lan mỗi lá mỗi hoa đều là nàng do tỉ mỉ trồng ra, cho dù nhắm mắt lại, nàng đều có thể biết các giống hoa trồng ở nơi nào, hoa tính(tính chất của hoa) ra sao.

Cúi đầu nhìn nhìn khóm Chiếu Ngọc có vấn đề, “ hoa này là ai chăm sóc ?”

“Hồi đại tiểu thư, là Thúy Châu.” Thấy bọn họ đến đây, tổng quản nha hoàn Minh Tú vội vàng chào đón.

“Bảo nàng lại đây.”

“Dạ.”

Thúy Châu vóc dáng khéo léo, diện mạo thanh tú bị gọi đến, nhìn mọi người, sắc mặt tái nhợt cúi đầu hành lễ, “Đại tiểu thư.”

“Ta hỏi ngươi, Chiếu Ngọc này, ngươi cách bao lâu thì bón phân một lần? Bao lâu tưới nước?” Hạ Nhược Tịnh thực ôn hòa hỏi.

Thúy Châu sắc mặt càng tái nhợt hơn, trầm mặc, thân mình mềm mại run run quỳ xuống, “Đại tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý, bởi vì mẫu thân nô tỳ bệnh thật nặng, nô tỳ thực lo lắng, cho nên ngày đó thời điểm bón phân……”

“Được rồi, không cần nói nữa.” Hạ Nhược Tịnh giơ tay, ngăn cản nàng, “Từ hôm nay trở đi, ngươi từ Lan Uyển dời đến phòng bếp đi.”

“Đại tiểu thư, van cầu người! Xin người cho nô tỳ một lần cơ hội……” Thúy Châu khóc không thành tiếng, ai ai cũng biết toàn bộ An Dương thành này công việc khiến người áo ước nhất, chính là có thể ở Lan Uyển của Hạ gia trồng hoa, nếu nàng mất đi việc làm ở đây, vậy bệnh của mẫu thân……

“Thuỵ Hương, lấy hai mươi lượng bạc cho nàng.” Hạ Nhược Tịnh không chờ nàng nói hết lời, liền phân phó.

“Dạ.”

“Đại tiểu thư……” Thúy Châu ngốc hơi giật mình ngẩng đầu.

Hạ Nhược Tịnh thấp mâu lại nhìn xem Chiếu Ngọc, sau đó đối với Minh Tú phân phó: “Cũng không phải bệnh gì, chủ yếu là do bón phân cùng tưới nước quá nhiều; lát nữa ta sai Hạ Tuyết đem phương thuốc qua, ngươi và Tường Đường y theo phương thuốc mà bốc thuốc, về phần làm sao sắc thuốc, dùng như thế nào, ta sẽ viết rõ trên phương thuốc, ngươi làm theo là được.” Dừng một chút, nhìn Minh Tú, “Ngươi tự mình làm, biết không?”

“Dạ.”

Hạ Nhược Tịnh vừa lòng khẽ gật đầu, Minh Tú là nàng dạy dỗ ra, làm việc nàng thực yên tâm.

Xoay người, đi đến khóm hoa khác, đoàn người vội vàng đuổi theo.

Minh Tú lúc gần đi trừng mắt nhìn Thúy Châu liếc mắt một cái, “Khóc cái gì, còn không chạy nhanh đến phòng bếp dọn dẹp các thứ.”

“Nhưng là, ta…… Lan Uyển……” Nàng không muốn mất đi công việc này.

“Ngươi đồ ngốc này.” Minh Tú cắn răng oán hận lấy ngón tay đẩy nàng, “Ngươi cũng không nghĩ lại làm việc ở phòng bếp mỗi ngày có thể đi ra ngoài, như vậy ngươi không phải có thời gian nhìn nương ngươi sao? Đại tiểu thư cho ngươi hai mươi lượng bạc, ngươi còn lo lắng cái gì ?”

“A? Nha……” Thúy Châu thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức cảm kích nước mắt lại lần nữa chảy xuống.

Ngốc nha đầu! Minh Tú thở dài, nhấc chân theo sau.

Vừa mới xem xong phiến Kiều Nguyệt, liền thấy Hạ Tuyết thở phì phò chạy từ ngoài sân vào, vừa chạy vừa hô: “Tiểu thư, tiểu thư, nguy rồi!”

Hạ Nhược Tịnh nhíu mày, nhìn nha hoàn thân cận, không nói gì.

“Hạ Tuyết, ngươi chạy cái gì? Bộ dáng như vậy, chẳng có chút thể diện?” Chờ nàng chạy đến trước mặt, Thuỵ Hương thấp giọng trách mắng.

“Ai a, ngươi đừng vội mắng ta.” Hạ Tuyết thở dốc, khẩn trương đối với Hạ Nhược Tịnh nói: “Đại tiểu thư, người mau đi xem một chút đi, có người tới cửa cầu hôn.”

Cầu hôn? Hạ Nhược Tịnh tâm trầm xuống.

“Này có cái gì ngạc nhiên ? người tới cửa cầu hôn đại tiểu thư chúng ta còn thiếu sao?” Lâm Gia Thông một chút cũng không ngạc nhiên.

Khi Hạ Nhược Tịnh đến tuổi cập kê, hai năm qua vương tôn công tử tới cửa cầu hôn nhiều không đếm xuể, nếu không phải phu nhân luyến tiếc đại tiểu thư đã sớm gả ra ngoài, Hạ Nhược Tịnh cũng sẽ không lưu đến bây giờ.

“Lần này không giống nhau.” Hạ Tuyết vung tay, “Lần này đến cửa 1 lần tận hai nhà.”

“Hai nhà cũng không ngạc nhiên nha.”

“Nhưng là……” Hạ Tuyết đôi mắt linh hoạt vòng vo chuyển, “Có Trác gia nha.”

Cái gì? Người nào?

Mọi người sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

“Nói cho ta biết, không phải là ở thành nam chứ……” Minh Tú mang theo chút kỳ vọng yếu ớt nói.

Hạ Tuyết liều mình lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Đúng vậy.”

Cằm mọi người tất cả đều rớt ra.

Hạ Nhược Tịnh, tay nắm nhẹ làn váy, chợt buông ra.

(Anchan: a ha ca đến nhà đón tỷ zìa dinh a)

***

Chú thích:

Đại tuyết tố, ngọc bích liên, bát bảo thủy tinh, vạn thọ hồng, tây thần mai, lục ý điểm, chiếu ngọc, kiều nguyệt. Tất cả đều là tên hoa lan, ta có search google gòi nhưng chả có tấm hình nào, đại khái chỉ biết nó là hoa lan thôi.

An Dương thành Hạ gia, mấy ngày nay trở thành đề tài cho toàn thành đem ra thảo luận trong lúc trà dư tửu hậu, bất luận là dân chúng tầm thường, hay là phú hào thân hào trong thành, mọi người đều sôi nổi nghị luận; Nguyên nhân chính là, Hạ gia trưởng nữ Hạ Nhược Tịnh, trong một ngày được hai nhà đến cửa cầu thân.

Tuy nói trưởng nữ có người đến cửa cầu hôn cũng là chuyện thường, không đáng nghị luận như vậy, sở dĩ lần này oanh động như vậy, tất cả đều là vì Trác Bắc Dương lừng lẫy nổi danh khắp An Dương thành, cư nhiên coi trọng Hạ gia đại tiểu thư Hạ Nhược Tịnh!

Nói đến Trác Bắc Dương, ở An Dương thành không người nào lại không biết! Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, Trác gia là dòng dõi thư hương tiếng tăm lừng lẫy, năm đời đều là trọng thần trong triều, thái tử, Thái Phó, lão sư của hoàng thượng cũng có, Trác gia người người đều là đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người, ngay cả người hầu trong nhà cũng thơ hay chữ giỏi,(anchan: cái đoạn thơ hay chữ giỏi này ta chém nha) chữ nghĩa không thua ai, nhưng mà đến đời thứ sáu, chính là Trác Bắc Dương, lại là một người yêu võ công, là nam tử thô lỗ không biết 1 chữ.

Nếu Trác gia con cháu vô số, một người, hai người cháu không thích đọc sách cũng không sao, đáng tiếc hai đời đơn truyền Trác lão gia dưới gối chỉ có 1 người con, thậm chí ngay cả nữ nhi cũng không có; Cho nên Trác Bắc Dương từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, chính là cháu yêu của Trác thái phu nhân, là bảo vật trên tay, trân quý vô cùng! Hết sức cưng chiều, chiều ra một kẻ ngang ngược đến vô pháp vô thiên!

“Người ta nói, dòng dõi thư hương chính là ngay cả ao cá trong nhà cũng nhiễm thượng chút linh khí, nhưng mà Trác Bắc Dương một chữ bẻ đôi cũng không biết, cả ngày chỉ biết cùng một đám hồ bằng cẩu hữu(bạn bè xấu) ở cùng 1 chỗ, hôm nay thì cười cợt cùng thanh lâu nữ tử, ngày mai lại ầm ỹ trên đường lớn, đánh người cũng không nương tay.” Hạ Tuyết hai tay chống nạnh mặt mày hớn hở nói.

“Các người có biết, Chu Đại Bằng con trai của Chu lão bản cửa hàng bạc Cát Phượng, nghe nói lúc trước bị Trác Bắc Dương tàn nhẫn đánh cho 1 trận, đến bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường chưa dậy nổi! Tiểu thư, người nhìn xem, tên Trác Bắc Dương hung ác cỡ nào!”

“Đó là bởi vì Chu Đại Bằng chọc ghẹo dân nữ.” Thuỵ Hương đem bút lông bỏ vào trong đồ rửa bút thuần thục rửa, nhẹ nhàng nói nhỏ.

“Ách……” Hạ Tuyết ngừng lại, lập tức phản bác, “Kia cũng chứng minh Trác Bắc Dương thực thực sự thô lỗ, nghe nói Trác gia vì hắn mà, mỗi ngày đều có người tìm đến cửa, hôm nay đánh Trương Tam, ngày mai đánh Lí Tứ, bởi vậy có thể thấy được Trác Bắc Dương chính là một tên nam nhân lỗ mãng chỉ biết dùng nắm đấm, từ đầu đến chân 1 chút cũng không xứng với tiểu thư nhà chúng ta, cũng không ngẫm lại……”

“Hết màu.” Hạ Nhược Tịnh nhàn nhạt nói, cắt đứt trận thao thao bất tuyệt.

Hạ Tuyết ló đầu nhìn nhìn, “Thiếu màu thiên thanh, ta lập tức đi lấy.”

Rất nhanh trong phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Hạ Nhược Tịnh ngồi ngay ngắn ở trước bàn học, tay nhỏ trắng nõn cầm bút tinh tế vẽ trên giấy, trên bệ cửa sổ gốc lan tuyết trắng lẳng lặng nở hoa, trong tranh vẽ cảnh vật bên ngoài.

Hai nữ tử trẻ tuổi, một người mài mực, một người chậm rãi vẽ, thời gian bình yên, năm tháng tĩnh lặng.

Rất nhanh một bức lan thạch đồ đã nở rộ trên giấy, về phần thiếu hụt màu thiên thanh, thực ra cũng không cần.

“Tiểu thư vẽ hoa lan càng đẹp ra.”

Hạ Nhược Tịnh cười nhạt lắc đầu, “Cổ nhân nói:[ nửa đời họa trúc, cả đời họa lan ], ta vẽ cái này thật sự là không đáng nhắc tới.”

“Nếu Hạ Tuyết mà có ở đây khẳng định sẽ nói, học giả tiếng tăm tài ba gì đó, cũng không bằng một ngón tay của tiểu thư nhà ta.” Thuỵ Hương dịch chuyển cái chặn giấy, đem tranh chuyển qua trước cửa sổ trên án kỳ, để mực nhanh khô hơn.

Hạ Nhược Tịnh nới lỏng sợi dây tơ tằm buộc ở ống tay áo, đó là vì phòng ngừa khi vẽ tranh sẽ dơ ống tay áo, nàng không nhanh không chậm sửa sang lại nếp gấp, “Nàng vẫn còn rất trẻ con.”

Thuỵ Hương nhìn tiểu thư đoan trang tao nhã, lặng im không nói, nàng không biết, cần phải có bao nhiêu năng lực cùng tài năng tỉ mỉ mới có thể nuôi dưỡng ra một nữ tử giống như Hạ Nhược Tịnh, khí chất nhàn tĩnh, cử chỉ nhu hòa, cùng tiểu thư nhà khác hiển nhiên là rất khác nhau!

“Hạ Tuyết luôn luôn là như vậy miệng mồm nhanh nhẹn, tiểu thư xin đừng để ý.”

Hạ Nhược Tịnh ngẩng đầu hướng nàng cười ôn nhu, “Miệng mồm nhanh nhẹn cũng không có gì, chỉ sợ lỡ lời, nay ở trong nhà của mình thì không sao, về sau cần phải sửa.” Họa là từ trong miệng mà ra, cho tới bây giờ đều là chí lý.

“Dạ, ta sẽ nhắc nhở nàng.”

“Ai……” Hạ Nhược Tịnh bất đắc dĩ lắc đầu, “Nàng nếu có thể sửa, sẽ không phải là Hạ Tuyết.”

Chủ tớ cả 2 nhìn nhau cười, ăn ý mười phần.

Lúc này, tiểu nha đầu ngoài viện giọng nói thanh thúy hô: “Phu nhân đã tới, đại tiểu thư.”

Không bao lâu, rèm cửa độn bông thật dày bị xốc lên, Hạ Nghi Thu đi đến, đi theo phía sau còn có hai đại a đầu Bảo Châu, Bảo Bình, vừa vặn Hạ Tuyết đi lấy màu cũng đã trở lại, mấy người cùng nhau đi vào.

Thấy nữ nhi đứng ở cạnh cửa chờ, Hạ Nghi Thu đi qua đi cầm tay nữ nhi, “Trời lạnh, còn đứng ở đầu gió làm cái gì?”

“Mẫu thân.” Hạ Nhược Tịnh nhẹ nhàng hành lễ, đưa tay cởi xuống áo choàng bám đầy bụi của nàng, đưa cho Thuỵ Hương, sau đó đỡ nàng đi đến bàn có lò sưởi ngồi xuống.

“Con đang làm cái gì đấy?”

“Không có làm cái gì, vừa mới cùng Thuỵ Hương nói chuyện giải buồn.”

“Nữ nhi ngoan, mấy ngày nay cũng làm khó cho con.” Hạ Nghi Thu vỗ vỗ tay nữ nhi, trên mặt mang theo ảo nảo, “Trác gia hôn sự……” Nói một nửa, lại dừng lại.

“Mẫu thân cứ nói đừng ngại, nữ nhi nghe đây.”

“Lần này cầu hôn, Tịnh nhi nghĩ như thế nào?”

“Nữ nhi tùy mẫu thân định đoạt.”

“Ai, theo lý, ta là hy vọng con có thể gả đến Lê gia.” Hạ Nghi Thu nghiêng người tựa vào gối mềm, nhíu mày, “Lê bá mẫu từ nhỏ đã thích con, Trọng nhi cũng là người tri thư đạt lễ, con người nhã nhặn khéo léo, con gả qua, ta cũng rất yên tâm nhưng mà.”

Chủ mẫu Lê gia Hà Phượng Kiều là bạn tốt nơi khuê phòng của Hạ Nghi Thu, hai người từ nhỏ làm bạn lớn lên, sau này Phượng Kiều gả đến Tế Vĩnh thành, cách vài năm còn mang theo con về nhà thăm cha mẹ, thuận tiện còn cùng bạn tốt gặp nhau, cho nên đối với Lê Trọng đứa nhỏ này, Hạ Nghi Thu cũng hiểu biết chút đỉnh, hào hoa phong nhã, săn sóc hiếu thuận.

“Trọng nhi từ nhỏ văn chương xuất chúng, mười lăm tuổi đổ tú tài, nếu không phải Lê bá phụ con nhất định bắt hắn phải kế thừa gia nghiệp, tin tưởng Trọng nhi hiện tại nhất định có thể làm 1 chức quan phụ mẫu nho nhỏ.”

“Dạ.” Hạ Nhược Tịnh vì mẫu thân châm trà, im lặng nghe nàng nói chuyện.

Hạ Nghi Thu dùng nắp tách trà nhẹ nhàng lướt qua bọt trà, “Hiếm thấy chính là, tuy rằng các con chỉ gặp nhau có một lần, nhưng hắn đối với con ấn tượng vô cùng tốt, cho nên lần này mới có thể theo ý tứ của mẫu thân thỉnh người đến đây cầu hôn, việc hôn nhân này thật vừa lòng nhưng mà.”

“Dạ.”

“Đáng tiếc, hết lần này đến lần khác lại vướng vào Trác gia.” Hạ Nghi Thu chán ngán nhíu mày, buông bát trà, “Nếu là nhà khác cũng không sao, nhưng lại là nhà đó.”

Hạ Nhược Tịnh vẫn thực ôn hòa cúi đầu trầm mặc.

“Trác gia mấy đời đại nho, môn sinh khắp thiên hạ, ngay cả đương kim Phụ Chính Vương gia cũng là đệ tử của Trác lão thái gia, mà Trác lão gia chức vụ hiện là ngự sử giám sát, nhà hắn quyền cao chức trọng, đắc tội không nổi; Từ xưa đến nay, đều là bần không đấu với phú, dân không đấu với quan, chúng ta Hạ gia tuy rằng tiền tài vô số, nhưng cũng không có cách nào sánh cùng Trác gia.”

“Nữ nhi hiểu được.”

“Nếu Trác Bắc Dương là một đệ tử thư hương, hiểu văn giỏi chữ, chúng ta đây cùng nhà hắn kết thân, cũng đã là trèo cao; nay hắn lại…… Ai……” Cả An Dương thành, ai chẳng biết đại danh của Trác Bắc Dương? Chức vị của Phụ thân ở kinh thành, mà hắn bởi vì tổ mẫu yêu thương không muốn rời, liền theo tổ phụ cáo lão hồi hương, định cư ở An Dương thành.

Hắn xấu tính cùng tính cách tàn nhẫn rất thích tranh đấu, đừng nói ở An Dương thành, tiếng xấu ngay cả thành kế bên cũng biết đến, Hạ Nghi Thu cũng nghe qua không ít, vì thế nàng làm sao có thể đem nữ nhi bảo bối của mình gả cho nam tử như vậy.

“Nhưng là nếu cự tuyệt hắn, khẳng định sẽ đắc tội với Trác gia, như vậy chẳng phải là hai bên đều khó xử?” Tuy rằng nghe nói Trác gia cho tới bây giờ đều công chính quang minh, nhưng bá vương Trác Bắc Dương kia dường như cũng không phải là dễ chọc, nếu cự tuyệt hắn, hậu quả như vậy…… Chỉ sợ Tịnh nhi muốn gả qua Lê gia cũng không có khả năng.

“Như thế nào lại khiến cho Trác Bắc Dương kia coi trọng đâu?” Bất đắc dĩ thở dài.

Nữ nhi của nàng dưỡng ở trong khuê phòng, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, luôn luôn theo khuôn phép cũ, làm sao có thể gặp nam nhân như vậy?

Hạ Nghi Thu giữa mày vẻ buồn rầu càng đậm, một bên là nàng vừa lòng, bên kia là không thể đắc tội, tuy rằng nàng là tuyệt đối sẽ không vì lợi ích nhà mình, mà đem nữ nhi đưa vào hố lửa, nhưng nàng cũng hy vọng có thể tìm được biện pháp tốt giải quyết, đẹp cả đôi đường.

“Tịnh nhi, con thấy thế nào?”

“Hôn nhân đại sự, từ xưa đều là lệnh cha mẹ, nữ nhi cũng không nghĩ đến.”

“Ta biết con khẳng định cũng hy vọng gả cho Trọng nhi.” Nghĩ cũng biết, ai cũng muốn gả cho một trượng phu nhã nhặn nho nhã, mà không phải là nam tử thô lỗ.(anchan: ai biết dc, chị còn chưa nói là mún gả cho ai mà sao thím cứ áp đặt suy nghĩ của mình lên người chị thế)

“Vi nương thật sự là rất phiền não.”

“Phu nhân mỗi ngày buổi tối đều thở dài, ngủ cũng không đủ giấc.” Bảo Bình một bên nhẹ nhàng nói.

Hạ Nhược Tịnh cúi đầu, sau một lúc lâu, rốt cục nâng đầu lên, “Nếu mẫu thân nhất thời không thể nghĩ ra phương pháp giải quyết, nữ nhi có một biện pháp, không biết có nên thử một lần?”

“Biện pháp gì?” Hạ Nghi Thu ánh mắt sáng lên.

Hạ Nhược Tịnh đứng dậy, đi đến trước bàn học, cầm lên cây bút lông nhỏ trên bàn, chấm mực trong nghiên, trên tờ giấy thong thả viết xuống.

Ngừng bút, cầm lấy giấy đi qua đi đưa cho mẫu thân, “Chống đở không xong thôi thì nghĩ kế chọn con rễ đi, nếu hai người bọn họ có thể đối lại vế trên của ta, hơn nữa hợp tâm ý của ta, như vậy nữ nhi gả cho người đó.”

Hạ Nghi Thu nhìn thấy, chữ đen trên giấy trắng, viết một hàng câu chữ, [Thiên cổ lưu, thiên cổ lầu, thiên cổ lầu vọng thiên cổ lưu, lưu lầu cộng thiên cổ.] Chữ viết thanh mãnh, có lực, súc tích rất là xinh đẹp.

“Câu đối này quả nhiên thực tinh vi.” Hạ Nghi Thu mày giãn ra, tiếp theo lại nhăn lại, “ Trác gia nhiều thế hệ đại nho, sao lại không đối được?”

Hạ Nhược Tịnh khóe miệng cong lên, mỉm cười, “Cho nên nữ nhi nói, muốn hợp tâm ý của ta.”

Hạ Nghi Thu trầm mặc một lát, sau đó nở nụ cười, “Tịnh nhi, vi nương có có được nữ nhi như con, thật sự là đã tu luyện mấy kiếp thật tốt mới có được.”

“Mẫu thân quá khen, nữ nhi mới là có phúc, mới có thể làm nữ nhi của người.” Nàng đôi mắt buông xuống, dung nhan như nước, bình thản mà xinh đẹp.

Đêm dài yên tĩnh, nến sáng chập chờn.

Bên trong một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng phát ra thanh âm lật giấy.

Hạ Nhược Tịnh lật sách, nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang nâng má ngủ gà ngủ gật, bên môi treo lên một nụ cười yếu ớt, “Hạ Tuyết.”

“Ngô…… Ách…… Tiểu thư.” Giật mình, Hạ Tuyết bừng tỉnh lại, ánh mắt trừng lớn cầm cái kéo, “Có phải không đủ sáng? Hay là tiểu thư muốn uống trà? Hay là……”

“Ngươi đi ngủ đi.”

“Ta bồi tiểu thư.” Tiểu thư đọc sách, nàng phải giúp tiểu thư bưng trà, đưa nước, cắt tim đèn.

“Ngươi đi ngủ đi.” Hạ Nhược Tịnh nhìn sách, “Ta muốn một mình xem sách.”

“Tiểu thư……”

“Đi thôi, đêm đã khuya.”

“…… Dạ.” Lưu luyến không rời buông kéo, lo lắng dặn dò nói: “Vậy tiểu thư không nên xem khuya quá, giường ta đã trãi rồi, tiểu thư đi ngủ sớm một chút.”

“Ân.”

“Còn có ấm trà, ta hâm nóng ở trên bếp lò bên ngoài, tiểu thư nếu muốn uống nước……”

“Hạ Tuyết.”

“Dạ.”

“Đi thôi.”

“Nha.”

Rốt cục, trong phòng ấm áp cũng an tĩnh trở lại, nến sáng mềm mại, bóng đêm yên ổn.

Nàng ở dưới ánh nến lẳng lặng lật xem sách cổ, yên tĩnh tốt đẹp.

“Cái tiểu nha đầu đáng ghét cuối cùng cũng đi rồi.” Một tiếng thở dài nặng nề theo bên cạnh truyền đến.

Hạ Nhược Tịnh ngẩng đầu, thấy cửa sổ vón dĩ đóng chặt bị mở ra, hé ra khuôn mặt tươi cười dưới ánh sáng của nến trong sáng vô cùng.

Khuôn mặt mười phần dương cương, lông mi to đậm, đôi mắt đen nhánh, cái mũi thẳng tắp, môi bởi vì cười mà kiêu ngạo giương lên.

Không phải thư sinh nho nhã, không phải văn nhân thanh tú, hắn là Trác Bắc Dương, rất nam tính, rất lỗ mãng Trác Bắc Dương.

“Trác công tử, ngươi đêm khuya đến nơi đây, chỉ sợ là không tốt đi?” Nàng thực bình tĩnh mở miệng.

“Nếu trời không tối, ta có thể ở chỗ này sao?” Hắn không tự nhiên đưa tay mở rộng cửa sổ, cánh tay chống đỡ nhảy vào trong phòng.

Này…… Có tính là cái loại hành vi của hái hoa tặc không? Nàng có nên lớn tiếng kêu cứu?

Hạ Nhược Tịnh dưới đáy lòng thở dài, “Này không hợp lễ, mời Trác công tử rời đi.”

Trác Bắc Dương hai tay ôm ngực tựa vào trước tủ đàn mộc, ánh mắt chợt lóe sáng, “Nàng thực sự không muốn ta ở trong này, đã sớm hét to, không phải sao?”

“……”

“Ta đã nói nàng thật là phức tạp, nhưng mà, ta thực thích!”

Này có thể không cần lại nói, “Ngươi đêm hôm khuya khoắt đến tận đây, là để nói cái này?”

“Đương nhiên không phải! Ta đến, là hỏi nàng có muốn gả cho ta không?”

Quả nhiên là đủ thẳng thắn! Hạ Nhược Tịnh nhìn hắn, “Nhà chúng ta đã quyết định dùng câu đối chiêu tế, tin tưởng bà mối đã nói qua với ngươi, nếu Trác công tử đối ra vế dưới, tự nhiên có thể lấy Nhược Tịnh.”

“Đối câu đối cái gì, ta lại không biết chữ.” Trác Bắc Dương hung hăng trừng nàng liếc mắt một cái, “Ta đã làm ký hiệu, nàng chính là của ta, ai cũng không thể gả!” (anchan: anh đủ bá đạo ha, bất quá ta thích, khứa khứa)

Này quá bá đạo, Hạ Nhược Tịnh tự nhận không phải đối thủ, “Vậy mời Trác công tử đối ra vế dưới.”

“Ta biết nàng cũng muốn gả cho ta.” Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhếch môi, cười rất là đắc ý.

“Phải không? Xin hỏi ngươi từ nơi nào nhìn ra?”

“Nàng nếu không thích ta, ngày đó sẽ không để ta hôn nàng; Nếu không muốn gả, tối hôm nay cũng sẽ không cho ta vào.” Hắn gật gật đầu, “Ta không biết chữ, nhưng cũng không phải ngu.”

“……”

Kia đều là chính ngươi tự làm có được hay không? Có cho người khác cơ hội phản kháng sao?

Hạ Nhược Tịnh nhìn hắn, trầm mặc thật lâu, rốt cục chậm rãi mở miệng: “Ngươi vì sao muốn thành thân với ta?”

“Coi trọng đương nhiên liền cưới.”

“Vì sao lại coi trọng?” Chỉ là vội vàng gặp mặt qua một lần, ngay cả hiểu biết chút ít cũng không có, liền coi trọng nàng? vậy yêu thích của hắn cũng thật nông cạn.

“Coi trọng chính là coi trọng, nào có nhiều lý do như vậy!” Trác Bắc Dương thẳng tắp cơ thể, hùng hồn nói.

“Ta chỉ biết ta Trác Bắc Dương coi trọng, sẽ lấy nàng!” Ngày đó theo bà nội đi Pháp Nghiêm tự dâng hương, gặp nàng, hắn chỉ biết bản thân muốn lấy nữ tử này, một khi Trác Bắc Dương hắn hạ quyết tâm muốn, không bao lâu sẽ liền đến tay! (anchan: cái này giống như anh vừa gặp chị đã iu chỉ là anh ngốc ko nhận ra mà thôi)

Tốt lắm, Hạ Nhược Tịnh ôn nhu cười, ở dưới nến thanh lệ mà uyển chuyển hàm xúc, “Ngươi là thực sự muốn thành hôn?”

Hắn lăng lăng nhìn nàng cười, nhìn không chuyển mắt, “Đương nhiên! Ta nhìn trúng nàng, liền lấy nàng.”

“Ta có điều kiện.”

“Nói xem.”

“Đồ cưới của ta, cũng chỉ có thể là của ta, muốn xử trí như thế nào, không ai có thể nhúng tay.”

“Nàng cảm thấy ta sẽ lấy đồ cưới của nàng?” Hắn một bộ mặt khó có thể tin, bị nàng hung hăng nhục nhã.

“Lão Tử có rất nhiều tiền, lại coi trọng của cải của nàng sao?”

“Ý ngươi là đồng ý ?”

Hắn vẫn là trừng mắt nhìn nàng, tức giận không thôi, “Đương nhiên!” Nặng nề gật đầu, “ đồ cưới của nàng, nàng thích dùng như thế nào thì dùng như thế ấy, đều là của nàng! Ta Trác Bắc Dương lấy lão bà, lấy được thì phải nuôi được, không dùng tiền của nàng.” (anchan: ta khoái câu lấy dc nuôi dc này của anh a)

Nàng cười càng điềm tĩnh, “Nói miệng không bằng chứng, Trác công tử có đồng ý lập hạ chứng từ?”

“Ta Trác Bắc Dương cho tới bây giờ đều là nói một không hai, còn muốn lập chứng từ cái gì?” Hắn lại bị nữ nhân này nhục nhã, không đến nửa canh giờ đã bị hai lần, lần này, nàng cười đến thật sáng lạng!

“Nhược Tịnh là nữ nhi, vừa keo kiệt lại hay nghi ngờ, Trác công tử đường đường nam tử hán coi như thành toàn Nhược Tịnh, được không?”

“Ta lại không biết chữ, như thế nào viết giấy làm chứng?” Đáng giận, không nên để hắn nói ra lần nữa.

“Không sao, Nhược Tịnh biết chữ.” Nàng đi đến trước bàn rất nhanh mài mực, vung bút, một tờ chứng từ xuất hiện trước mắt hắn, “Trác công tử ký tên là được.”

Hắn ngẩn người, thở phì phì hung ác trừng nàng.

Nàng nét mặt tươi cười như hoa, ôn nhu mở miệng, “Ấn cái dấu tay là được.” (anchan: chị khi dễ anh ko biết chữ a, anh thật đáng thương a)

“Hừ!” Hắn cầm lấy, ngón tay điểm mực đỏ ấn xuống, “ Được rồi chứ? Nữ nhân thật là phiền toái.”

Đương nhiên là có thể, nàng rất vừa lòng, cười thật ngọt ngào với hắn “Như vậy, chúng ta đạt thành hiệp định, thỉnh Trác công tử trở về đối ra vế dưới đi.”

Hắn bị tươi cười của nàng làm mê hoặc có chút mờ mịt, ngây ngốc theo lời của nàng hướng bên cửa sổ đi đến, đi đến phía trước cửa sổ gió lạnh thổi vào, đột nhiên tỉnh táo lại, xoay người khó tin trừng nàng, “Vì sao còn muốn đối câu đối?” Không phải nói xong rồi sao, chứng từ cũng cho nàng lập rồi mà?

Hắn như vậy, lại làm cho nàng cảm thấy có điểm ngớ ngẩn đáng yêu, mím môi mỉm cười, từ cuốn sách lấy ra 1 tờ giấy, đưa cho hắn.

Hắn cau mày nhận lấy, mở ra liền thấy, ách…… Chữ rất là đẹp, nhưng hắn 1 chút cũng không biết, “Đây là cái gì?”

Nàng lui ra phía sau vài bước, nhìn hắn, rất chậm, rất chậm nói ra hai chữ: “Vế đối.”

Mắt hắn giống như bốc lên ngọn lửa, sau đó, đi nhanh vài bước nhanh chóng ở trên mặt nàng hôn mạnh một cái, “Ta đã nói nàng thích ta, ha ha ha ha, còn không thừa nhận?” (anchan: anh nì khoái ăn dưa bở a)

Theo sau một chuỗi tiếng cười sang sảng, bóng dáng của hắn biến mất ở trước cửa sổ.

Nơi này, là lầu 3.

Hạ Nhược Tịnh ở trong phòng lặng im đứng một hồi, đưa tay, đóng lại cửa sổ.

Không có ló đầu ra nhìn, cũng không cần.

Xem ra, hiệp định của bọn họ thực sự đạt thành.

Hạ gia ra câu đối chọn rể, hôm nay đưa ra kết quả sau cùng.

Thuỵ Hương cầm khay, trên đó là hai phong thư, vén lên bức rèm che, đi vào nhà giữa đưa cho tiểu thư xem qua.

Hạ Nghi Thu ngồi trên chủ vị ở đại sảnh, an tâm uống trà, ghế dựa phía dưới, bà mối hai nhà Trác Lê ngồi ở hai bên, ngóng cổ chờ Hạ gia đại tiểu thư tuyên bố kết quả.

Phía sau rèm loáng thoáng bóng dáng, tiếng mở thư rất nhỏ, mọi người nín thở, chờ đợi.

Ước chừng nửa nén hương sau, Thuỵ Hương lại lần nữa cầm khay phía sau rèm đi ra, “Tiểu thư đã chọn được vị hôn phu, viết ra vế đối này chính là người tiểu thư chọn.”

Bà mối hai nhà phía sau xông lên phía trước ló đầu coi, sau đó bà mối Trác gia mừng như điên cười to, “Là công tử nhà ta.”

“Phanh” một tiếng, bát trà trong tay Hạ Nghi Thu rớt xuống mặt bàn, sứ men xanh thượng hạng khua ra tiếng vang thanh thúy, thần sắc của nàng quái dị.

“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, Trác, Hạ hai nhà lập tức sẽ trở thành thân gia, tiểu nhân trước cáo lui, về nhà chủ tử của ta báo tin vui.”

Vui sướng có, thất vọng có, một đoàn hỗn loạn, rốt cục mọi người cũng rời đi, Hạ Nhược Tịnh đi ra, “Mẫu thân.”

“Tịnh nhi, làm sao có thể chọn Trác gia.” Hạ Nghi Thu sắc mặt thực tái nhợt, “Nét chữ của Trọng nhi, vi nương đã cho con xem qua, con hẳn là nhận ra.”

“Mẫu thân, nữ nhi thực sự cảm thấy vế dưới của Trác gia hay hơn.” Nhàn nhạt nhìn Thuỵ Hương, nàng liền hiểu ý đem hai vế đối bày ra.

“Lê công tử đối là,[ lệ nhân vũ, lệ nhân ngữ, lệ nhân vũ trung văn lệ nhân ngữ, vũ ngữ giai lệ nhân.]”* Tay lại chỉ một hướng khác nói, “Mà Trác công tử đối là,[ Nhân nguyệt ấn, nhân nguyệt ảnh, nhân nguyệt ảnh hợp nhân nguyệt ấn, ấn ảnh đồng nhân nguyệt.]** nữ nhi vẫn cảm thấy câu đối của Trác gia công tử hợp tâm ý nữ nhi.”

“[ thiên cổ lưu, thiên cổ lầu, thiên cổ lầu vọng thiên cổ lưu, lưu lầu cộng thiên cổ; Nhân nguyệt ấn, nhân nguyệt ảnh, nhân nguyệt ảnh hợp nhân nguyệt ấn, ấn ảnh đồng nhân nguyệt.] vế đối của Trác công tử tinh tế, tình ý triền miên, mẫu thân cảm thấy người nào tốt hơn?”

“Tịnh nhi……”

“Có lẽ Trác công tử cũng không xấu giống như lời đồn bên ngoài, mẫu thân. Nữ nhi thực sự thích vế đối này.”

“Tịnh nhi……” Hạ Nghi Thu tiếng thở dài lớn hơn nữa.

Hạ Nhược Tịnh nhìn khuôn mặt mẫu thân tái nhợt, cúi đầu, “Mẫu thân nếu không thích, nữ nhi không lấy chồng là được.”

“Ta lúc sinh con đã quyết định, việc hôn nhân của con nhất định phải cho con tự chọn.” Hạ Nghi Thu chậm rãi nói, “Con đã tuyển Trác gia, như vậy liền Trác gia đi! Chỉ có thể trách con cùng Trọng nhi không có duyên phận.”

“Mẫu thân.”

Hạ Nghi Thu đứng dậy, đi đến trước vế đối của Trác gia, tay đẹp tinh tế mơn trớn chữ viết, “Có lẽ Tịnh nhi nhà ta cùng hắn có duyên đi.”

Hạ Nhược Tịnh trầm mặc, sau đó đi lên phía trước, “Mẫu thân, có lẽ đồn đãi đều là nói quá, dù sao Trác gia cũng là danh môn vọng tộc.”

Hạ Nghi Thu xoay người, yên lặng nhìn nữ nhi, “Ta chỉ sợ con sẽ bị ủy khuất.”

“Đây là nữ nhi chọn, nữ nhi không ủy khuất.”

“Được rồi.” Hạ Nghi Thu rốt cục gật đầu, lát sau thở dài, “Thôi, thôi, nếu nói là do con chọn, vậy để con chọn đi.”

“Cám ơn mẫu thân yêu thương.”

“Tốt lắm, nửa ngày này ta cũng mệt mỏi, muốn đi nghỉ một chút.”

“Nữ nhi bồi người.” Hạ Nhược Tịnh nhu thuận đỡ cánh tay mẫu thân, hai người hướng hậu đường đi đến.

Hạ Tuyết tiến lên giúp Thuỵ Hương thu hồi câu đối, sau đó nhìn chằm chằm vế đối của Trác gia cẩn thận xem, “Kỳ quái, Trác Bắc Dương rõ ràng một chữ bẻ đôi cũng không biết, làm sao có thể đối được vế trên của tiểu thư?”

“Ngươi quản hắn đối như thế nào làm gì, dù sao hắn cũng sắp là cô gia của chúng ta.”

“Tiểu thư cư nhiên chọn hắn, thật sự là……”

“Hạ Tuyết, ngươi hiện tại nói chuyện không đúng mực? Chuyện của tiểu thư ngươi có thể xen vào sao?”

“Ta……”

Thuỵ Hương bất đắc dĩ tay nhỏ gỏ nàng một cái, “đầu óc của ngươi ngày nào đó mà lại tốt giống cái miệng của ngươi, ta thật cảm thấy kỳ quái.”

“Chán ghét, Thuỵ Hương, lại giễu cợt người ta.”

Hai người cười đùa đem mọi thứ thu thập sạch sẽ.

Hôn sự hai nhà Trác Hạ, cứ như vậy được định xuống.

***

Giải nghĩa:

Anchan: ta dịch thoát nghĩa mấy câu đối, nếu có sai mý nàng đừng chê nha

Vế đối của Hạ Nhược Tịnh:

Thiên cổ lưu, thiên cổ lầu, thiên cổ lầu vọng thiên cổ lưu, lưu lầu cộng thiên cổ;

Dịch thoát nghĩa: Nghìn đời nay, nghìn đời xưa, nghìn đời xưa nhìn nghìn đời nay, xưa nay đều nghìn đời.

Vế đối của Trác Bắc Dương:

Nhân nguyệt ấn, nhân nguyệt ảnh, nhân nguyệt ảnh hợp nhân nguyệt ấn, ấn ảnh đồng nhân nguyệt.

Dịch thoát nghĩa: Người nhìn trăng, trăng nhìn người, trăng người nhìn nhau, nhìn hình ảnh của cả hai.

Vế đối của Lê công tử:

Lệ nhân vũ, lệ nhân ngữ, lệ nhân vũ trung văn lệ nhân ngữ, vũ ngữ giai lệ nhân.

Dịch thoát nghĩa: Người học võ, người học văn, người học võ hợp với người học văn, võ nói hai người thành đôi.

Full Xem tiếp

LIÊN QUAN
BÌNH LUẬN