-
Chia sẻ cho ae 1 số nick facebook gái xinh thích khoe vếu Phần 1
Rảnh rỗi lướt facebook tìm gái xinh hot girl chuyên khoe vếu để share cho ae nào có nhu cầu quay tay. Sau mấy ngày tìm kiếm cũng được kha khá em (^o^) Và mình sẽ cập nhật các nick mới thường xuyên cho mọi người tha hồ mà ngắm vếu

Truyện sắc hiệp - Thưởng Hôn Phần 4
Bốn năm sau, Lệnh Dương thành.
“Trác Bắc Dương, ngươi vì sao mỗi lần đều không tuân lệnh?”
Nam tử tôn quý tuấn mỹ ngồi ngay ngắn trên thủ tọa, xoa cái trán nổi đầy gân xanh, cố gắng khống chế tính tình của mình.
“Ai nha, ngươi không nhìn thấy đám tàn binh bại tướng đó có bao nhiêu đáng giận sao.” Nghĩ đến đây Trác Bắc Dương vẫn là tức giận một quyền mạnh mẽ đấm xuống mặt bàn,“Thua thì thua, là bọn hắn vô dụng, đáng lẽ nên chết từ lâu, cư nhiên còn dám vụng trộm chạy đến ngoại thành giết người cướp của, ngươi không biết ngày hôm qua khi ta nhìn thấy, tức giận muốn ọc máu!”
“Cho nên ngươi suốt đêm một người cưỡi ngựa chạy đến hang ổ của bọn chúng, đem 55 mạng người, đem bọn họ giết sạch không chừa ai?” Nam tử trầm thấp tiếng nói mang theo chán nản.
Đáng tiếc người nào đó 1 chút cũng nghe không hiểu,“Ha ha, ngươi cũng đừng khích lệ ta, chỉ cần là người chính trực nhìn thấy bọn họ làm ác cũng sẽ ra tay, ta cũng chỉ là tùy tiện mà thôi.”
“Ngươi một mình xông lên phía trước, thậm chí không có hỏi ta một câu, đối với đám giặc cỏ kia có tính toán gì không?” Ngữ điệu rất nhẹ, rất chậm.
“Mặc kệ ngươi có tính toán gì, hiện tại đều biến thành không cần phải tính, ha ha! Ta nói, biện pháp giải quyết như vậy là thống khoái nhất, các ngươi là người đọc sách hay thích quanh co, chuyển biến tùm lum, không có ý nghĩa? Chờ các ngươi nghĩ ra biện pháp, nói không chừng người ta đã sớm chạy đến chân trời rồi, đến lúc đó giết cái rắm hả?”
“Tốt lắm.” Nam tử ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt 1 vật xanh biếc lật qua lật lại.
Trác Bắc Dương vừa nhìn thấy động tác này của hắn, đột nhiên cứng đờ, sau đó rất nhanh lui về phía sau vài bước; “Ta nghĩ ta còn có việc, phải đi……”
“Sửa cửa thành.”
“Kháo!”
Lại sửa cửa thành, lại sửa cửa thành!
Trác Bắc Dương cắn răng trong lòng loạn mắng, hắn hận nhất làm cái loại việc nhàm chán đơn điệu này, lần trước hắn trong lúc vô ý nói lão bà người nào đó nói mấy câu, đã bị phạt đi khuân đá hết 7 ngày, lần này cư nhiên lại……
“Nửa tháng.”
“Cái gì?”
“Mười lăm ngày, thiếu nửa canh giờ, cũng phải làm cho xong mới được trở về, nghe rõ chưa?”
“Lão Tử không phục!”
“Nga, ngươi có cái gì không phục?”
“Ta lần này rõ ràng là vì dân trừ hại, vì sao còn phạt ta?”
Nam tử bên môi cười yếu ớt,“Ta nói cho ngươi biết vì sao. Sở dĩ ta không hề động đến đám giặc cỏ này, là vì bọn họ ngoài mặt nhìn thì đơn giản nhưng thật sự không phải như vậy, bọn họ lén lút đi theo, chúng ta động bọn họ cũng động, sẽ có loại tàn binh bại tướng ngu ngốc như vậy? Sau lưng bọn họ hẳn là có người sai sử, ta vốn dĩ định lợi dụng những người này tìm ra cái người ở phía sau, vốn đã có manh mối, nhưng là ngươi tối hôm qua làm [ chuyện tốt ], hiện tại hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu.” Hắn dừng một chút nhìn nam tử kia,“Xin hỏi Trác tham tướng, ngươi có muốn đi sửa cửa thành không, hử?”
Trác Bắc Dương trầm mặc một lúc lâu, sau đó trực tiếp xoay người ra khỏi lều của chủ soái.
“Đi đâu?”
“Khuân đá.” Bước đi đến bên ngoài lều trại, dừng lại, sau đó quay đầu hướng nam tử rống to:“Con mẹ nó, có chuyện như vậy ngươi cũng nên nói trước cho ta biết một tiếng, bằng không bảo ta trơ mắt nhìn cái đám khốn khiếp kia giết người, cướp bóc không làm gì sao?” Thống khoái rống xong, vén mành đi ra ngoài.
Nam tử im lặng ngồi ở trên ghề chủ soái, trầm mặc sau một lúc lâu, bên môi mang theo một tia cười khổ,“Ta làm sao có thể nói cho ngươi, người phía sau kia, có khả năng chính là anh ruột của ta.”
Nơi này là phương bắc xa xôi mà rét lạnh, thành trì tận cùng của Tử húc quốc, Lệnh Dương thành, hiện nay đã là mùa xuân, nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, hơi thở thành sương, nước đóng thành băng; Binh lính thủ ở cửa thành mặc xiêm y thật dày, nhìn cánh tay trần của nam tử cách đó không xa, trợn mắt há mồm ngây ngốc.
Ở giữa một đám binh lính mạc áo xám, Trác Bắc Dương thân hình cao lớn phi thường bắt mắt, nhưng càng làm cho người bắt mắt hơn là, trời lạnh như thế, hắn cư nhiên ở trần khuân đá, từng khối cơ bắp rắn chắc vì dùng sức mà phồng lên, toàn thân cao thấp đều là đá chồng chất khắp cơ thể, thân thể cường tráng làm cho người ta líu lưỡi!
“Ta nói A Dương, ngươi cả ngày ở trong này làm người khuân vác, tham tướng này làm được cũng thật là quá cực nhọc đi.” Kim Bằng Phi nhàn nhàn ngồi ở bên tường thành, một bên thưởng thức bạn tốt ở nơi nào đó ra sức làm cu li, lại thuận tiện nói mát vài câu, hắn thực rất vui vẻ.
“Ngươi hôm nay nhàm chán quá phải không, không có việc làm nên không vui chứ gì, phải không?” Trác Bắc Dương nắm lại nắm đấm,“Khanh khách” tiếng khớp xương nghe qua cũng rất dọa người.
“Xem như ta chưa nói.” Kim Bằng Phi lập tức thông minh chuyển chủ đề:“Chúng ta khi nào thì mới có thể khải hoàn hồi hương?”
“Chuyện này đừng hỏi ta, ngươi đi hỏi chủ soái.”
“Làm ơn, ngươi với hắn quen thân như vậy, khẳng định biết.”
“Như thế nào, nhớ lão bà ngươi, chờ không kịp phải về sao?” Trác Bắc Dương nhếch môi cười tà ác.
Nói đến lão bà, Kim Bằng Phi lập tức cực lực rùng mình,“Làm ơn, đừng nhắc tới nữ nhân kia trước mặt ta.” Năm đó nếu không phải vì nàng, hắn cũng sẽ không nghĩ quẩn như vậy, trốn trong quân đội nha! Ngẫm lại, trên đời này cũng chỉ có nơi toàn nam nhân này, mới có thể thoát được con mụ la sát kia.
“Ân hừ, cho nên nói, báo ứng đến thật là nhanh.” Trác Bắc Dương một phen khiêng lên hai khối đá, bưng đến nơi xây tường mới.
Lúc trước Kim Bằng Phi ở An Dương thành thanh danh phong lưu nổi tiếng toàn thành, trước kia mỗi ngày đều lôi kéo hắn đến kỹ viện, khi đó hắn đang lúc rảnh cảm thấy dù sao cũng nhàm chán, liền đi theo, dù sao hắn cũng chỉ đi uống rượu, về phần Kim Bằng Phi làm cái gì cùng hắn không quan hệ. (anchan: anh của ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là ‘rau sạch’ 100%)
Nhưng tên Kim Bằng Phi kia tri kỷ hồng phấn khắp thiên hạ, trong nhà tiểu thiếp vô số, như thế nào cũng không nghĩ đến ba năm trước đây sau khi dời nhà đến kinh thành, trong nhà lại cưới cho hắn một thê tử hung ác như vậy, tính tình ngoài táo bạo ra còn có chút võ công, vì thế ngày ngày khoái hoạt của Kim Bằng Phi phải kết thúc, mỗi ngày bị đánh, ngày ngày bị mắng, cuối cùng không thể nhịn được nữa vừa vặn Bắc Việt quốc tạo phản, xuất thân danh y thế gia hắn chạy nhanh hưởng ứng lệnh triệu tập làm quân y.
Nhưng mà bọn họ không ai lại nghĩ đến, ở trong quân đội lại mặt được bạn cũ.
“Nói đến lão bà……” Chờ Trác Bắc Dương trở về đến, Kim Bằng Phi lập tức nháy mắt cười nói với hắn:“Ngươi đi một lúc chính là bốn năm, ngươi lại không nhớ lão bà của ngươi?”
Trác Bắc Dương lập tức trừng mắt quát:“Đó là chuyện chỉ có nữ nhân mới làm, ta đường đường là nam tử hán!”
“Được được được, ngươi là nam tử hán.” Kim Bằng Phi cười đến càng ngày càng sáng lạn,“Năm đó lúc nhà của ta chuyển ra khỏi An Dương thành, lão bà ngươi cũng đã mang thai rồi, là mời ta cha đến xem hỉ mạch.”
Nói đến chuyện này, Trác Bắc Dương lập tức cười ngây ngô,“Hắc hắc……”
“Hiện tại chắc là cũng đã ba tuổi.” Kim Bằng Phi cảm thán:“Nhớ đến lúc ta phong lưu khoái hoạt, tiểu tử ngươi ngay cả tư vị của nữ nhân là cái gì cũng không biết, ai lại nghĩ đến, ngươi lại còn làm cha sớm hơn ta.”
Ngây ngô cười lập tức ngừng, Trác Bắc Dương sắc mặt lập tức âm trầm xuống,“Kim Bằng Phi, ngươi còn dám nói đến sự kiện thử kia thử xem!”
“Được được được, không đề cập tới, không đề cập tới!” Lời tuy nói như vậy, nhưng chỉ nhớ đến năm đó người nào đó trong đêm tân hôn, chạy đến nhà hắn, đem xuân cung đồ của hắn đoạt đi để học hỏi, Kim Bằng Phi liền nhịn không được muốn cười to, tuy rằng bản xuân cung đồ năm đó là hắn muốn đưa trước cho A Dương làm lễ vật tân hôn.
Ai biết nam tử kia trừng to mắt,“Cái loại sách thối này ai thèm xem? Việc này chỉ cần là nam nhân sẽ biết, ta còn cần học tập? Muốn chết!” Còn tặng cho hắn một quyền làm quà tạ lễ.
Ai biết được sau lại sẽ như vậy……
“Ha ha ha……” Tiếng cười từ miệng Kim Bằng Phi tuôn ra,“Thật không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại là xử nam!”
“Ta hiện tại đã không phải, được chưa!” Trác Bắc Dương nghiến răng nghiến lợi, chuyện này xú tiểu tử này đem ra giễu cợt nhiều như vậy năm, trở thành sỉ nhục lớn nhất trong đời của Trác Bắc Dương hắn!
“Ngươi lúc trước không phải thường xuyên đi theo đám tiêu sư sao? Làm sao có thể vẫn là…… Ha ha ha……” Cười đến không thở nổi, ai cũng nói trong lúc tiêu sư áp tải ăn uống đánh bạc chơi gái, chậc chậc chậc……
“Ta cũng không phải ngươi!” Trác Bắc Dương dùng sức trừng, hắn cũng không phải cầm thú, chỉ cần nữ nhân là có thể.
Trước kia khi chưa gặp Hạ Nhược Tịnh, cuộc sống của hắn trừ bỏ luyện võ không có thứ khác, đối với nữ nhân một chút hứng thú đều không có! Hắn cũng không giống ai đó tùy thời đều ở trong trạng thái động dục.
“Ai, đồng tử…… Nha……”
Nói chưa hết đã bị Trác Bắc Dương một cước ngăn lại.
Thật giận! Hắn nhấc chân hung hăng đạp nam tử đang cười đến tắt thở kia, sau đó khiêng vật liệu gỗ bỏ đi.
Chờ khi hắn lại trở về, người nào đó đang xoa chân rất thức thời lại lần nữa quay lại đề tài chính:“Tiểu tử ngươi thật là có phúc, có thể lấy được một lão bà tốt như; Nhưng ngươi cũng thật sự là đồ vô tâm không phế, năm đó nói đi là đi, ngay cả 1 câu từ biệt cũng không nói với nàng, thật là nhẫn tâm!”
“Nói rất nhiều lần rồi, sự tình phát sinh đột ngột không kịp, hơn nữa ta cũng không phải không nói với nàng, ta để Tuyền Nhi về nhà nói rõ ràng.” Trác Bắc Dương gầm nhẹ.
Hắn từ nhỏ đến lớn tâm nguyện lớn nhất chính là hy vọng có thể tham gia quân ngũ, ở trên sa trường vung đao, thống khoái giết địch, bảo vệ quốc gia, hắn vẫn cho rằng đó là quang vinh lớn nhất của người tập võ; Nhưng nhiều năm qua, Tử húc quốc vẫn không có chiến sự, đương nhiên, không có chiến sự là chuyện tốt, cho nên hắn chỉ có thể đi theo Hồng Uy tiêu cục làm người áp tải, như vậy miễn cưỡng cũng có thể đã nghiền.
Ngày đó bốn năm trước, bởi vì phía tây nổi lên tai họa, cho nên Thương Tế thành cách tây nam gần nhất chiêu binh, tìm người ra chiến trường.
Thời gian áp sát cơ hội khó có được, hắn không nói hai lời liền sải bước lên lưng ngựa thẳng đến Thương Tế thành, chỉ bảo Tuyền Nhi về nhà thông báo một tiếng, vì không muốn người nhà can thiệp không cho hắn nhập ngũ, hắn cũng không nói rõ cho Tuyền Nhi biết là hắn đi đâu.
Dù sao, chờ hắn đánh thắng trận trở về, bọn họ tự nhiên sẽ biết được, tuy rằng hắn thừa nhận vụng trộm rời đi, trong lòng có một chút, chỉ có một chút luyến tiếc lão bà của hắn, nhưng nam nhi sinh hậu thế thượng(có thể hĩu như đàn ông làm việc lớn phải hướng về phía trước đi tới), đương nhiên không thể cả đời dựa vào sự che chở phù hộ của tổ tiên, chỉ biết ăn rồi chờ chết, Trác Bắc Dương hắn muốn tự mình xông xáo tạo nên sự nghiệp.
Lên chiến trường, bắt đầu từ một binh lính nhỏ nhoi, từng bước một, đổ máu chảy mồ hôi, bởi vì tính cách quá mức thẳng thắn, hắn đã trải qua lớn nhỏ hai mươi mấy trận chiến dịch, lập hạ vô số công lao, nhưng cũng chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi(tiểu đội trưởng là đúng nguyên văn đó nha); Nhưng mà, hắn cũng không để ý đến danh hiệu, hắn thích chính là cảm giác đổ máu trên chiến trường, nơi đó khoái ý ân cừu, nơi đó chỉ có sống hay chết, không có thứ khác.
Sau đó, Bắc Việt quốc phản loạn, hắn đắc tội cấp trên, bị giáng xuống làm binh lính, lại lần nữa bị đưa đến tiền tuyến; Cái tên khốn khiếp kia kỳ thật là muốn hắn chết, nhưng hắn không biết kỳ thật Trác Bắc Dương ước gì có thể lại thống khoái mà đánh.
Trác Bắc Dương cũng không nghĩ đến, bên này kỳ thật không phải vậy, hắn biểu hiện vượt trội, thích đánh tập kích, chiến công vô số, lại được thăng chức, sau lại cơ duyên xảo hợp quen biết Phụ Chính Vương gia, cũng chính là chủ soái Long Đình Đạm bình loạn lần này, vài lần cộng sinh ra tử bọn họ trở thành bạn tốt, Long Đình Đạm bởi vì thưởng thức năng lực của hắn, mà đặc biệt thăng cấp cho hắn, lên vị trí gần với chủ soái cùng phó soái, cai quản vạn tinh binh.
Tháng trước khi cùng đại vương Bắc Việt quốc Hô Khả Đa quyết chiến, Trác Bắc Dương mang theo tiểu đội nhân mã dưới trướng tập kích bất ngờ phía sau địch nhân, làm cho chiến tranh chấm dứt, tuy rằng lập hạ công lao, nhưng quá mức liều lĩnh bị Long Đình Đạm giáng xuống làm tham tướng, còn phạt hắn sửa cửa thành suốt bảy ngày ai ngờ đến lần này, cư nhiên lại……
Tức giận nhất là, còn bị Kim Bằng Phi cái tên thư sinh vô dụng này cười nhạo, thật sự là đáng giận!
“Ngươi không biết năm đó ngươi đột nhiên biến mất, khiến tổ phụ nhà ngươi tức giận đến đấm ngực dậm chân, tổ mẫu ngươi khóc đến mắt đều sưng lên, nếu không phải sau thê tử ngươi truyền ra tin vui, chỉ sợ nhà ngươi cũng không yên đâu!”
Nói đến người nhà, Trác Bắc Dương vẫn là thực áy náy, nhưng nam nhi chí tại tứ phương, dù sao cũng không thể cả đời đều ở trong nhà, đần độn suốt đời đi? Hắn hiện tại không phải tốt lắm sao? Hơn nữa còn lập được công lớn.
Hắn hiện tại tự mình một quyền một cước cố gắng đạt thành tựu, không cần dựa vào trong nhà, cũng có thể nuôi vợ, cuộc sống như vậy mới là thứ Trác Bắc Dương hắn muốn.
“Chờ ta hồi kinh, liền đem bọn họ đưa đến kinh thành.” Hắn mở miệng cười đến càng vui vẻ,“Lần này ta không cần dựa vào trong nhà, tự mình ra ngoài tiếp xúc với đời, hắc hắc, chắc là khiến lão cha của ta tức giận đến giậm chân.”
“Nghe nói phụ thân ngươi năm trước đã bị điều nhiệm đến Giang Nam làm Tổng đốc, năm trước đã nhậm chức rồi.” Nói cách khác, phụ thân đại nhân của hắn chức quan càng làm càng lớn, trước mắt đã không còn ở trong kinh.
“Ông ấy ở nơi nào, với ta mà nói không quan hệ?” Trác Bắc Dương lại đem một đám gạch đá bưng đi qua, nâng mắt trừng bạn tốt,“Ngươi nhàn rỗi nhàm chán thì theo ta chúng ta cùng nhau sửa tường thành, không cần ở đây quấy rầy ta.”
“A! Ta bỗng nhiên nhớ ra, trong hiệu thuốc còn đang nấu thuốc, phải đi coi lửa, đi trước một bước.” Kim Bằng Phi lập tức chuồn mất.
“Hừ! Cuối cùng cũng đi.” Trác Bắc Dương hừ lạnh một tiếng, thuận tay giúp đỡ binh lính đẩy xe, người kia mỗi ngày rỗi việc, nhàm chán sẽ tìm hắn tán gẫu, nhìn cho kỹ đi, Trác Bắc Dương hắn là người bề bộn nhiều việc, có được hay không!
Trận ác chiến của Tử Húc quốc và Bắc Việt quốc này, đánh từ mùa thu năm trước đánh tới giữa hè năm nay mới xem như hoàn toàn kết thúc, Trác Bắc Dương lần này tác chiến có công, được cấp trên đề bạt, theo Phụ Chính Vương gia đồng loạt hồi kinh, có thể đoán được, chuyện kế tiếp chờ hắn, chính là ngự bút thân phong của Hoàng Thượng, tiền đồ xán lạn.
Tướng sĩ Tử Húc quốc khải hoàn trở về, kinh thành vạn người cùng nhau chúc mừng, hai bên ngã tư đường đều là dân chúng hoan nghênh, phi thường náo nhiệt! Mấy vạn tinh binh tinh thần chấn hưng, quân dung(tác phong quân đội) chỉnh tề đi trên đường cái, còn các tướng lĩnh thì cưỡi ngựa cao to, khí vũ hiên ngang!
Trác Bắc Dương đi ở ngoài cùng, hắn mặc áo giáp oai phong, cưỡi con ngựa quý toàn thân lông đen nhánh tỏa sáng, tư thế oai hùng bừng bừng ở trong đội ngũ. Nhìn dân chúng hai bên ngã tư đường nhiệt liệt hoan hô, trong lòng hắn thật sự là vui đến cực điểm!
Đương nhiên, kỳ thật làm cho hắn vui vẻ lại là chuyện khác, một tháng trước, Hoàng Thượng đã ban thưởng cho hắn tòa tướng quân phủ ở kinh thành, hắn phái thủ hạ của mình nhanh chóng ra roi thúc ngựa trở về An Dương, đem người đến kinh thành.
Nghĩ đến lập tức là có thể nhìn thấy thê tử ôn nhu động lòng người của hắn, tâm tình của hắn lại vô cùng tốt, hận không thể trực tiếp nhanh chóng chạy về nhà.
“A Dương, ngươi lập tức là có thể nhìn thấy lão bà của ngươi, có vui hay không?” Cái tên Kim Bằng Phi thích trêu chọc hắn lại đến đây.
“Cút! Lão Tử hôm nay tâm tình tốt, không muốn nói chuyện phiếm với ngươi.” Ai, dân chúng này không có việc gì thì trở về nhà của mình tự chơi đi, làm sao lại ồ ạt chạy ra đường cái khiến cho đội ngũ của bọn họ đi chậm như vậy? Hắn tức giận đến muốn mắng người.
“Ai ai ai, tiểu tử ngươi như thế nào càng ngày càng thô lỗ ? Nương tử nhà ngươi gả cho cái tên thối như ngươi, hoàn toàn là một đóa hoa tươi cắm ở…… Cắm trong đất.” Nắm đấm đột nhiên duỗi đến trước mặt hắn Kim Bằng Phi lập tức sửa miệng.
“Hừ!” Xem như hắn thức thời.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nương tử nhà ngươi sinh cho ngươi đứa nhỏ nếu giống ngươi, cũng thật sự là thảm.” Nguy cơ giải trừ, Kim Bằng Phi lập tức lại ngứa miệng,“Sinh nhi tử giống ngươi còn đỡ, nếu là nữ nhi……”
“Thúi lắm!” Trác Bắc Dương cao giọng mắng:“Lão bà của ta sinh, đương nhiên là nhi tử, làm sao có thể là nữ nhi.” Thanh âm của hắn hùng hậu, tuy rằng trên đường náo nhiệt, nhưng người gần đó vẫn có thể nghe rõ mồn một. (anchan: anh thế này là trọng nam khinh nữ nhá, chém chết anh bi h)
Nhìn, một đám binh lính dưới trướng của hắn đang cố gắng nhịn cười.
“Chậc chậc chậc, đã nói ngươi không đọc sách không hiểu đạo lý, nào có đạo lý nhất định phải sinh nhi tử? Ngươi xem vợ chồng trong thiên hạ, có sinh nhi tử, tự nhiên cũng có sinh nữ nhi……”
“Ta mặc kệ người khác như thế nào? Con của ta, nhất định đương nhiên phải là nhi tử!” Trác Bắc Dương trung khí mười phần quát:“Tuyệt đối không có khả năng là nữ nhi, ta lại không cần nữ nhi!” Hắn muốn nhi tử, từ nhỏ có thể huấn luyện hắn thật tốt, tương lai đem hắn đến chiến trường cẩn thận tôi luyện, để hắn ngày sau cũng làm tướng quân, nghĩ đến liền cảm thấy hạnh phúc, khóe miệng lại mở ra. (anchan: anh vào rừng mơ bắt con tưởng bở à)
Nếu sinh nữ nhi hắn làm sao có thể? “Ai, làm lão bà của ngươi thực thảm, chẳng những phải chịu được tính xấu của ngươi, còn phải lo sinh con……” Lời nói chưa hết, thì bị 1 quyền đánh trở về, lần này Kim Bằng Phi không đề phòng, bị đánh trúng, đau đến giục ngựa chạy đi, miễn cho lại chịu tội.
Cho dù đi chậm, đội ngũ cũng đi qua, ngã tư đường huyên náo chậm rãi khôi phục yên tĩnh.
Vừa mới đi ngang qua một căn tửu lâu, trong nhã gian ở lầu hai một nữ tử xinh đẹp đứng ở trước cửa sổ, nhẹ nhàng cúi đầu,“Tiểu thư……”
“Chúng ta trở về đi.” Thanh âm thực bình thực đạm, nghe không ra là giận dữ hay vui vẻ.
“Nhưng là……”
“Đi thôi, Thuỵ Hương.”
“Dạ……” Một tiếng trả lời nhẹ nhàng, hai bóng dáng tinh xảo biến mất khỏi sương phòng, không để lại dấu vết.
Trác Bắc Dương vừa ra khỏi hoàng cung, liền lập tức giục ngựa chạy như điên, cũng không quản các tùy tùng phía sau có đuổi kịp hay không, vốn là lộ trình ít nhất cũng phải hai nén nhang(30 phút), hắn lại chạy không đến một nén nhang thì đến nơi, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cũng không có tâm tình thưởng thức phủ tướng quân to lớn, trực tiếp chạy vào cửa lớn, người gác cổng vội vàng nghênh đón, thiếu chút nữa bị hắn đụng ngã.
“Tướng, tướng quân……”
“Phu nhân ở nơi nào?”
“Ách?”
“Phu nhân ở nơi nào?”
Mắt hung hăng trừng, người gác cổng lập tức sợ tới mức đưa tay chỉ về hướng đông, hắn lập tức chạy về hướng đó.
Tiền viện, hậu đường, hoa viên, dọc theo đường đi gặp được, mọi người sợ tới mức không kịp hành lễ, đã bị hắn bắt lấy tra hỏi.
Rốt cục, thuận lợi một đường đi tới Tinh Thần viện nơi ở của nàng.
Vừa sải bước đi vào trong sân, đập vào mắt, liền thấy được nữ tử thân hình nhỏ bé mềm mại như nước.
Nàng lẳng lặng đứng ở trong đình viện, hoa đẹp như gấm, lá xanh nồng đậm, nàng đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, vui vẻ cười, ôn nhu mở miệng:“Phu quân, hoan nghênh trở về.”
Mãi cho đến khi lại nhìn thấy nụ cười như vậy, hắn mới biết được, thì ra bốn năm này, suốt trong bốn năm này, hắn nhớ nàng như vậy! (anchan: anh rất ngoan nhá lun cất cái yếm của chị bên người. hắc hắc)
Nhớ đến điên rồ!
Mỗi đêm nhắm mắt lại, bên tai vang lên đều là thanh âm nàng điềm nhiên gọi hắn phu quân, trong đầu hiện lên luôn là dung nhan mỉm cười của nàng. Lúc đổ máu bị thương, hắn tưởng niệm đến nàng; Lúc thắng trận, hắn cỡ nào hy vọng nàng có thể đứng ở bên cạnh cùng nhau chia sẻ; Mà hiện tại hắn nhìn nàng như vậy, rốt cục mới phát hiện, Thì ra tốt nhất không phải công danh phú quý, cũng không phải lời chúc tụng của mọi người, mà là có nàng bên cạnh, cùng ôm nhau ngủ.
Hắn trong miệng trào lên vị chát, há miệng thở dốc, lần đầu phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng, chỉ là ngây ngốc đứng ở nơi đó nhìn nàng, không thể động, không thể chớp mắt, nhưng hắn có thật nhiều, thật nhiều lời nói muốn với nàng, vì sao ngay cả một câu cũng nói không được? (anchan: em bít, cái này gọi là xúc động ko nói thành lời anh ạ)
Nàng mỉm cười chậm rãi đi tới chổ hắn, váy áo màu xanh lại càng tôn lên vẽ đẹp thanh lịch tinh thuần của nàng, dung mạo như nước, môi như xuân hoa, bốn năm không gặp Hạ Nhược Tịnh, vẫn là thanh lệ vô song, khí chất tinh khiết càng hơn năm đó.
Nàng đi đến trước mặt hắn, chậm rãi khom người hành lễ với hắn,“Chúc mừng phu quân chiến thắng trở về, một đường vất vả.”
Qua thật lâu, thật lâu, hắn mới có thể thở ra 1 hơi thật dài, rốt cục có thể nói, lại không biết nên nói cái gì mới tốt,“Nàng……”
“Phu quân mời đi theo ta, ta có kinh hỉ cho phu quân.”
Kinh hỉ? Có phải là đứa nhỏ của bọn họ hay không? Trác Bắc Dương ánh mắt lập tức lóe sáng, bước nhanh hướng đại sảnh đi đến. (anchan: vâng cái kinh hỉ này rất kinh khủng, tất cả là tại miệng của anh hết)
Đi vào, đứng bên trong là bốn nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, đều cười với hắn, hắn vội vàng liếc mắt một cái, không nhìn thấy bóng dáng của tiểu hài tử, quay đầu nhìn phía Hạ Nhược Tịnh,“Ở nơi nào?”
“Ngay tại nơi này nha.” Nàng mỉm cười.
Trác Bắc Dương lại nhìn qua đại sảnh, ngay cả cái bàn, phía dưới ghế dựa đều không buông tha, nhưng căn bản là không nhìn thấy bóng dáng của tiểu hài tử.
“Đâu? Ta như thế nào không có thấy.”
Hạ Nhược Tịnh cười càng ngọt, nghiêng đầu nói:“Các ngươi còn không qua đây bái kiến tướng quân.” (anchan: theo kinh nghiệm đúc kết ra từ các chap trước của ta, thì chị cười càng ngọt chính là càng nguy hiểm)
“Dạ.” Bốn nữ tử xinh đẹp chầm chậm tiến lên, đồng thời hành lễ với hắn,“Tham kiến tướng quân.”
“Ân.” Hắn tùy ý gật đầu, căn bản ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn các nàng một cái,“Kinh hỉ của ta đâu?”
“Chính là các nàng nha.” Hạ Nhược Tịnh cười đến càng xán lạn,“Các nàng chính là kinh hỉ ta muốn cho phu quân.”
Cái gì?!
“Các nàng đều là người ta từng bước tỉ mỉ chọn lựa, chẳng những chỉ có tướng mạo còn đa tài, hơn nữa mỗi một người đều tài nghệ song toàn; Đúng rồi, Khánh Nhi còn biết một ít quyền cước công phu, nói vậy phu quân sẽ càng vừa lòng.” Hạ Nhược Tịnh nắm tay một nữ tử trong đó, cười với hắn nói.
“Ta muốn các nàng làm gì?” Hắn há hốc mồm,“Ta không thích có nha hoàn đi theo bên người hầu hạ.”
“Không phải nha hoàn.” Nàng lắc đầu,“Này đều là thiếp thất ta vì phu quân chọn lựa.” (anchan: chết anh chưa, dám trọng nam khinh nữ nhá, mún con trai đi mà bảo các nàng ý sinh cho, tỷ ta giận rồi)
Thiếp thất? Thiếp thất!
Trác Bắc Dương giật mình trừng lớn hai mắt, miệng mở ra.
“Phu quân coi trọng ai, thì có thể đem nàng thu phòng; Nếu cũng không thích, như vậy có thể ra ngoài người khác.”
Hắn không có nghe lầm chứ? Sau bốn năm không gặp lão bà của hắn vậy mà lại cho hắn một cái đại lễ gặp mặt chính là bốn nữ nhân! Nàng có phải là đã quá hiền tuệ? Hay là, nàng căn bản là không quan tâm hắn nạp hay không nạp thiếp? Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống, tức giận đến nỗi dùng sức cầm lấy bình hoa trên bàn ném đi, “Cút, các người đều cút cho ta!”
Các mỹ nhân ai cũng đều sợ đến mức hoa dung thất sắc, chen lấn nhau chạy vội đi ra ngoài, Hạ Nhược Tịnh cũng đi cùng, xoay người muốn rời khỏi, cổ tay lại bị nắm lại, “Nàng dám đi?”
Nàng mỉm cười với hắn, “Không phải phu quân bảo chúng ta…… Ách, đi sao?”
Nàng còn dám cười, còn dám cười! Vì sao, lúc hắn tức giận đến mức sắp phát điên, nàng lại có thể cười vui vẻ như vậy, vô tâm vô phế như vậy!
“Không cho phép nàng đi!” Hắn gắt gao nắm nàng, chặt đến mức nàng thấp giọng hô đau.
“Phu quân, chàng làm ta đau.”
Bộ dáng nàng nhíu mày, trong mắt ngập nước, hắn lại mềm lòng, ngón tay chậm rãi thả lỏng.
Nàng rút tay về, hơi nhíu mi nhẹ nhàng xoa cổ tay, vòng ngọc trong suốt giữa cổ tay càng làm tôn lên cổ tay trắng mịn động lòng người.
Không được, không thể bỏ qua như vậy!
Trác Bắc Dương trừng nàng, “Nàng nói rõ ràng cho ta, cái đám nữ nhân không rõ lai lịch kia là sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Các nàng không phải là nữ nhân không rõ lai lịch, các nàng đều là nữ nhi trong sạch.”
“Ta mặc kệ các nàng là nữ nhi nhà ai, ta chỉ muốn biết, nàng đem các nàng ta tới đây là có ý tứ gì?”
“Phu quân đừng tức giận, ngồi xuống từ từ nghe ta giải thích.” Nàng buông cổ tay, kéo hắn ngồi xuống ghế, rót cho hắn một tách trà, “Hôm nay phu quân công thành danh toại, không giống lúc trước, Nhược Tịnh sợ bản thân sẽ không chiếu cố chu toàn, cho nên mới vì phu quân tìm thêm nhiều người thông minh lại đến hầu hạ chàng; Hơn nữa, bà nội cũng hy vọng Trác gia có đông con nhiều cháu, các nàng cũng có thể vì Trác gia thêm nhiều con cháu nối dõi, Nhược Tịnh nghĩ phu quân sẽ cao hứng.”
“Ta gặp quỷ mới cao hứng!” Hắn gầm nhẹ.
“Phu quân có phải là không vừa lòng các nàng?” Nàng mỉm cười, “Vậy Nhược Tịnh sẽ tìm, nhất định tìm được thiên hạ khiến phu quân vừa lòng.”
Nàng còn muốn tìm? Còn muốn tìm? Trác Bắc Dương xém chút nữa tức đến ọc máu, “Tìm cái gì mà tìm! Ta không cần!”
Thanh âm ôn nhu của nàng, không nóng không vội, cho dù chuyện kia nói ra thực khiến hắn nổi giận, nhưng hắn nghe thấy lại không thể nổi giận với nàng, hắn là…… Không nỡ! Gặp quỷ! (anchan: đã nói anh rất iu chị mừ)
“Ta lại không muốn nạp thiếp.” Hắn muốn thành hôn thì người kia chỉ có nàng, cũng chỉ có nàng mà thôi.
“Là Nhược Tịnh hy vọng Trác gia có thể khai chi tán diệp.”(thêm nhiều con cháu)
“Muốn khai chi tán diệp, vậy nàng khai, nàng tán là được rồi, nàng tới là có thể.” Hắn một phen ôm chầm lấy nàng, “Nữ nhân, ta chỉ muốn sinh con với nàng.” (anchan: em đổ đứ đừ vì câu này của anh a)
Mắt nàng chợt lóe sáng, cúi đầu.
“Ta nghe Kim Bằng Phi nói năm ấy nàng đã có thai, đứa nhỏ đâu? Sao không dẫn đến đây?” Hắn vội vàng truy vấn, cái chuyện không vui lúc nãy, vẫn là không nói, quên đi, hắn hiện tại chỉ cần nhìn xem con của mình.
“Dẫn đến đây.”
“Sao lại không dẫn nó sang cho ta xem?”
“Đứa nhỏ đang ngủ.”
“Ta đến xem nó.” Trác Bắc Dương hưng phấn đứng dậy, giữ chặt tay nàng, “Đi, dẫn ta sang đó xem.”
Đứa nhỏ của hắn, là đứa nhỏ của nàng và hắn sinh ra, chỉ cần nghĩ đến, liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nàng khẽ cười nói, “Được.”
Mang theo hắn đi đến sau viện, vòng qua hoa viên, vừa đi đến tiền đình, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
“Đó là……” Hắn kích động nắm chặt nàng, không thể nói chuyện.
“Ân.” Nàng gật đầu, “Xem ra cục cưng tỉnh.”
Quả nhiên ngay sau đó. Thuỵ Hương từ trong phòng ôm ra một tiểu oa nhi(em bé) phấn điêu mài ngọc nhẹ nhàng dỗ dành, vừa đi ra, thấy bọn họ đứng ở trong viện, lập tức hành lễ, “Tướng quân, ngài đã trở lại.”
Vào giờ khắc này, trong mắt Trác Bắc Dương trừ bỏ tiểu tử hồng hào mũm mĩm kia, thì không còn nhìn thấy ai nữa.
Đó là một cảm giác như thế nào a?
Oa nhi nhỏ bé mặc xiêm y tơ lụa mềm mại, nằm trong lòng Thuỵ Hương cọ qua cọ lại, nghẹn ngào khóc thút thít rất đáng thương, nghe thấy tiếng vang, trở mình quay sang, ánh mắt đen láy như mực lại sáng bóng như ngọc, bên trong hàm chứa nước mắt, trong suốt ướt át, cái mũi nhỏ khóc đến ửng hồng, môi nhỏ phấn nộn khẽ nhếch, hai đóa hoa đỏ ửng trên má trắng nõn mềm mại, khuôn mặt tròn tròn, đáng yêu vô cùng!
Nhìn thấy mẫu thân, tiểu tử kia lập tức giang hai tay tiếng khóc mang theo chút thanh âm nũng nịu: “Bế, nương, bế.”
Vừa mềm vừa ngọt, tim của hắn theo thanh âm kia lập tức liền mềm mại đến mơ hồ.
Đó là, đứa nhỏ của hắn, con của hắn là…… Nữ nhi!
Nữ oa nhi vẫn giơ tay đòi mẫu thân, Hạ Nhược Tịnh ôm lấy nữ nhi, khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại,“Nhiễm Nhiễm ngoan.”
“Nương……” Trác Tâm Nhiễm ngọt ngào gọi, nằm úp sấp vào trong lòng mẫu thân, khuôn mặt non mềm cọ xát bên cổ nàng, “Đã đói bụng, Nhiễm Nhiễm muốn ăn hoa quế cao.”
Trác Bắc Dương đứng thẳng bất động ở bên cạnh, mãnh liệt nuốt nước miếng, hắn thật muốn đưa tay ôm lấy, rồi lại thấy nàng nhỏ như vậy, sợ tay chân thô ráp của mình chạm vào sẽ làm đau nàng, nhưng thật là đáng yêu, thật muốn sờ nàng.
“Được.” Hạ Nhược Tịnh hôn nhẹ lên khuôn mặt của nữ nhi, “Nhưng mà Nhiễm Nhiễm phải chào phụ thân trước nha.”
“Cha, cha?” Tiểu tử kia nâng lên thân mình, khuôn mặt ló ra ngoài, rốt cục phát hiện có một người xa lạ đứng ở đó, đôi mắt tròn vo của nàng trừng thật to, môi nhỏ phấn nộn khẽ nhếch, nhìn hắn.
Bị tiểu tử kia nhìn như vậy, hắn rất khẩn trương tay chân không biết đặt ở đâu, phải làm sao bây giờ? Ánh mắt không tự giác nhìn về phía Hạ Nhược Tịnh xin giúp đỡ, nhưng người kia chỉ nhìn hắn mĩm cười, cái loại tươi cười này, làm cho hắn cảm thấy có điểm là lạ. Giống như, như thế nào cảm thấy có chút lạnh? (anchan: thì tại cái miệng anh, đòi con trai mừ)
Ánh mắt lại nhìn sang nữ nhi, hắn nãy giờ không thể không nói gì, ít nhất cũng phải có 1 chút phản ứng đi; Vậy hắn phải làm cái gì? Cười, đúng rồi, cười! Hít vào một hơi thật sâu, hắn thực cố gắng, thực cố gắng tìm cách mĩm cười một cái, tự nhận là hòa ái dễ gần……
“Oa…… Mẫu thân……” Tiểu tử kia đột nhiên khóc lớn lên, lập tức xoay người nằm úp sấp vào trong lòng mẫu thân, “Yêu quái…… Oa……”
Yêu quái? (anchan: há há há con gái nói cha nó là yêu quái há há há, cười đau bụng)
——— ———————–
Warning: H
Lá sen xanh biếc lay động, đóa sen phấn hồng khẽ nở, bình phong thanh lịch, sa mành buông xuống, khói trắng ấm áp tràn ngập trong phòng, một đôi tay tuyết trắng trong nước ấm chậm rãi chà lau trên dưới, “Phu quân, độ mạnh yếu như vậy được chứ?”
“Ngô……” Nam nhân cường tráng nằm ngửa bên trong thùng tắm thật lớn, cánh tay vừa lớn lại hữu lực đặt trên thùng tắm, hai tròng mắt khép hờ, hưởng thụ hầu hạ của thê tử ôn nhu động lòng người, ý cười bên môi nồng đậm.
Cảm giác như vậy, thật tốt!
Chòm râu vừa nhám lại cứng được cạo sạch sẽ, mái tóc mọc tùy tiện như cỏ đại được cắt gọn lại còn được gội sạch, tóc đen ẩm ướt rối tung xỏa ra, có mấy sợi dính trên trán hắn, làm cho khuôn mặt nam tính dương cương của hắn có vài phần trẻ con.
Trác Bắc Dương bây giờ, mới là người mà Hạ Nhược Tịnh quen biết, nam tử như dã thú rốt cục cũng khôi phục bình thường.
Hạ Nhược Tịnh dùng khăn tắm cẩn thận chà lưng cho hắn, trong không khí tràn ngập hơi thở khoan khoái bồng bềnh, vải bông mềm mại lướt qua cơ bắp rắn chắc của hắn, nước ấm bao bọc, bọt nước ngưng ở phía trên da thịt, phập phồng theo hô hấp, mang theo dụ hoặc nguyên thủy trí mạng.
Lau mặt xong chuyển qua phía trước, cơ bắp cứng rắn trước ngực, lại co dãn mười phần, cách vải bông mềm mại, nàng chạm đến nơi tim đập mạnh mẽ.
Hắn mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, bởi vì nhiệt khí mà hai má ửng đỏ, đôi mắt như nước, môi tựa như hoa tiên diễm trơn bóng, nhìn cánh môi mềm mại kia, nhiệt huyết dâng trào, hắn dùng lực nuốt nước miếng một cái, thanh âm vang dội, nàng không có khả năng không nghe thấy; Ánh mắt của hắn gấp gáp nhìn chằm chằm nàng, cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của nàng, ngay cả biểu tình rất nhỏ trên mặt cũng không buông tha.
Vành tai nàng chậm rãi biến hồng……
Hắn cầm lấy tay nàng ấn vào trong nước, “Nơi này cũng muốn rửa.”
Mặt nàng càng ngày càng hồng, lòng bàn tay nắm lấy nóng thiết, muốn rút tay lại nhưng lại không thể cử động, nàng ngượng ngùng cực điểm.
Vẻ mặt này thật sự rất đáng yêu, mà nhẫn nại của hắn cũng đã đến cực điểm.
Một nam nhân bốn năm chưa thử qua hoan ái, một nam nhân năm đó vừa nếm qua mật ngọt đã bị cắt đứt, gặp lại thê tử của mình, mềm mại như vậy, thơm ngát như vậy, hắn có thể nhịn đến bây giờ, ngay cả hắn cũng không tin!
Cánh tay dùng một chút lực đã kéo nàng vào trong lòng, há mồm mút lấy lỗ tai trướng hồng của nàng.
“Phu quân.” Nàng giãy dụa muốn đẩy hắn ra, “Đừng như vậy, quần áo đều sẽ ướt hết.”
“Ẩm ướt sao?” Hắn cúi đầu cười, “Ta đây đến liếm khô.” Dứt khoát trực tiếp đem nàng ôm vào thùng tắm, nàng bị bắt khóa ngồi trên người hắn, nước ấm trong thùng tràn ra, chảy xuống mặt đất.
Quần áo mùa hè đơn bạc, căn bản là không ngăn cản được hắn, thuận tay xé đi, xiêm y của nàng rất nhanh bị hắn lột sạch, trần trụi giống hắn, nữ thể óng oánh trơn bóng, trắng nõn hoàn toàn loã lồ trước mặt hắn, hắn thở mạnh một hơi, ngây ngốc nhìn.
Tuyệt mỹ như vậy, hắn năm đó, làm sao có thể rời khỏi nàng mà đi?
Đưa tay cầm lấy no đủ trước ngực nàng, bởi vì đã sinh con, ngực nhũ của nàng biến lớn, bàn tay dày rộng của hắn đều cầm không hết, gấp đến không thể chờ mà xoa bóp, há mồm ngăn chặn môi của nàng, đầu lưỡi tham lam đi vào, có chút trúc trắc(không lưu loát) và vụng về quấn lấy, chơi đùa với cái lưỡi của nàng, sau đó chậm rãi tìm về cảm giác trước kia, thăm dò, mút, quấn lấy, sau đó lại cắn nàng, lưỡi điên cuồng mà liếm láp ngậm mút.
Nụ hôn của hắn hệt như con người hắn, vừa trực tiếp lại thô lỗ, đều giống nhau, nụ hôn của hắn cũng giống với tính tình của hắn, nôn nóng mà nồng nhiệt, ôm lấy, nhất định phải hôn cho đủ mới bằng lòng bỏ qua cho nàng; Rốt cục, nụ hôn vừa dài vừa sâu cũng chấm dứt, hắn lưu luyến không rời buông ra môi của nàng, 1 sợi chỉ bạc kéo dài giữa lưỡi của hai người, hắn tham lam liếm đi, sau đó một đường liếm xuống dưới, cúi đầu, môi lưỡi thay thế vị trí của cánh tay, ở trước ngực nàng làm càn.
“Ngô……” Nàng ngẩng mặt tựa lên thùng tắm, mái tóc như thác nước xỏa dài rối tung trong thùng nước, đưa tay che miệng, không cho tiếng rên rỉ sung sướng phát ra từ trong miệng nàng, nhưng rất khó, trằn trọc, vặn vẹo, càng ngày càng khó kiềm chế.
Sự thân mật của hắn, bừa bãi hưởng dụng tốt đẹp và ngọt ngào của nàng, kéo tay nàng đặt lên trên ngực của mình, thô thanh mệnh lệnh nói: “Sờ ta.”
Nàng nhu thuận nghe lệnh, ngón tay từ từ thăm dò bộ ngực rắn chắc của hắn, cường tráng như thế, hữu lực như thế, mỗi một tấc đều cứng rắn như sắt đá, lại mang theo độ ấm nóng rực, nóng đến lòng bàn tay của nàng.
Nàng chỉ tại vuốt ve thân trên còn chưa đủ, hắn lôi kéo nàng đi xuống, để nàng cầm lấy nơi trướng lên của hắn, vội vàng yêu cầu, “Nơi này, nơi này.”
Nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, giãy dụa không được, đành phải nghe theo.
Rất thô, rất trướng, to lớn đến nỗi không thể cầm bằng 1 tay, chỉ có thể ngây ngốc cầm lấy bằng hai tay.
Tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng lớn, tay cũng đi đến nơi riêng tư của nàng, chất lõng thơm ngát trơn bóng dính trên ngón tay hắn, hắn kích động ôm lấy thắt lưng của nàng, thở gấp bên tai nàng, “Nương tử tốt, cho ta làm trước một lần, không nhịn được.”
Sau đó, khẩn cấp thẳng tắp đâm vào.
Nàng đau đến cắn răng kêu rên, nhiều năm không làm lại chặt như xử nữ.
Hắn hút 1 ngụm không khí, cắn răng thở dốc, cảm giác bị gắt gao bao lấy thật sự là sung sướng đến nổi làm cho người muốn rống to lên, đem chân nhỏ của nàng mở lớn hơn, tiến vào chổ sâu nhất của nàng.
Nàng nhíu chặt mày, môi cắn đến trắng bệt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, như mũi tên lao ra khỏi cung, đánh tan toàn bộ lý trí còn sót lại của nam nhân, ôm lấy nàng, điên cuồng mà va chạm……
Nước ấm sôi trào, theo động tác kịch liệt không ngừng trào ra ngoài, cùng tiếng rên rỉ mềm mại nữ tính còn có tiếng gầm nhẹ nam tính, ngày hè thâm nồng, trong phòng tắm xuân sắc khôn cùng.
Nam nhân quả nhiên là không thể để đói lâu, nhất là nam tử như Trác Bắc Dương.
Nàng nhíu chặt mày, môi cắn đến trắng bệt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, như mũi tên lao ra khỏi cung, đánh tan toàn bộ lý trí còn sót lại của nam nhân, ôm lấy nàng, điên cuồng mà va chạm……
Nước ấm sôi trào, theo động tác kịch liệt không ngừng trào ra ngoài, cùng tiếng rên rỉ mềm mại nữ tính còn có tiếng gầm nhẹ nam tính, ngày hè thâm nồng, trong phòng tắm xuân sắc khôn cùng.
Nam nhân quả nhiên là không thể để đói lâu, nhất là nam tử như Trác Bắc Dương.
Hạ Nhược Tịnh đứng ở nơi đó lau sơ qua thân thể mềm mại, nhìn phòng tắm bừa bộn và ẩm ướt, trầm mặc không nói.
Thùng tắm, bên cạnh bàn, sau bình phong…… Chỉ cần nơi nào có thể nhìn thấy, hắn đều ôm nàng làm một lần.
Nàng bị ép buộc đến độ ngất xỉu, khi tỉnh lại, nam nhân kia cư nhiên…… Còn ở trong thân thể nàng.
Nàng nhỏ giọng xin hắn đừng làm nữa, hắn lại rất vô sỉ nói với nàng: “Một ngày hai lần, chúng ta suốt bốn năm không có làm, nương tử, nàng thiếu ta bao nhiêu thì trả lại bấy nhiêu? Hắc hắc……”
Trả lại? Trả lại? Trả lại?!
Trên đời này ai cho rằng Trác Bắc Dương là người đơn thuần dễ lừa gạt, thì người đó chính là kẻ ngốc! (anchan: chị đang tự chửi mình a )
Trong cuộc đời Hạ Nhược Tịnh lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là khóc không ra nước mắt!
Rốt cục, nàng đứng cũng đứng không vững, thở cũng thở không nỗi, hắn mới miễn cưỡng, còn chưa thõa mãn buông nàng ra, sau đó còn bày ra vẻ mặt tiếc nuối cảm thán, “Thân thể vẫn kém như vậy.”
Nàng thật là người vô cùng tốt tính, Hạ Nhược Tịnh tự nói với bản thân, nhưng tình huống bây giờ nàng ngay cả đi đường cũng đi không được, để nàng không nổi giận với hắn, quả thực là rất khó khăn.
Mà cái người khởi xướng việc này cư nhiên còn bày ra vẻ mặt tinh thần sảng khoái, tự động lấy khăn bông sạch đến lau khô thân thể cho nàng, coi như hắn còn biết điều.
Nhìn sắc mặt nàng không tốt, cũng không làm ra vẽ đại lão gia, tự mình ngoan ngoãn mặc quần áo vào, lại còn đứng ở một khẽ ngâm nga ca hát.
Thật là…… Đáng giận!
Suốt bốn năm đến bây giờ Trác Bắc Dương lần đầu tiên cảm thấy vui sướng và thư thái như vậy, quả nhiên vẫn là lúc ôm lão bà là vui vẻ nhất nha!
Nâng mắt, thấy lão bà của mình sắc mặt tái nhợt chân nhỏ run rẫy, liền cảm thấy áy náy và đau lòng, “Ta đến, ta đến.” Đoạt lấy quần áo, giúp nàng mặc; Nhưng mà quần áo của nữ nhân thật sự là rất phiền toái, mặc vào còn khó hơn lúc cởi ra gấp trăm lần, tay hắn vừa thô lại vừa lớn, muốn thắt lại vô số nút kết này, đơn giản là không thể, vì thế quần áo tốt nhất bị hắn biến thành 1 đống hỗn độn, áo không ra áo, váy không ra váy.
“Phu quân, cám ơn chàng, cái này vẫn là để Nhược Tịnh tự mình mặc đi.” Nàng thở dài, run rẫy bắt tay vào chậm rãi mặc quần áo, sau đó ngồi xổm xuống……
“Nàng làm cái gì?”
“Lau dọn.” Đem quần áo bị hắn tùy tay ném xuống đất nhặt lên từng cái.
“Ai bảo nàng làm mấy cái này?” Hắn quát, sau đó liền ôm lấy nàng, đem nàng đặt lên trên ghế, “Ngay cả đứng cũng đứng không vững, còn dọn dẹp cái gì? Không phải có nha hoàn sao?”
“Phu quân định để cho các nàng nhìn thấy?” Nàng thản nhiên chỉ vào 1 mãnh ướt át rối loạn trên mặt đất, khiến người nhìn thấy đỏ mặt, ngoài nước ra, còn có……
Càng đừng nói đến quần áo bị kéo, xé, rơi đầy đất.
Hắn gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Ta đến, có thể chứ? Không cho phép nàng nhúc nhích, ta tự dọn dẹp.” (anchan: phải rồi anh quậy thì tự mình dẹp đi)
“Nhưng Nhược Tịnh sợ phu quân sẽ mệt.”
“Mệt cái gì mà mệt? Ta đường đường nam tử hán, việc nhỏ như vậy làm sao có thể khiến ta mệt.” Hắn vỗ ngực lớn tiếng cam đoan, “Nàng yên tâm, ta nhất định dọn nơi này thật sạch sẽ.”
Sau đó, đường đường nam tử hán, đại nam nhân Trác Bắc Dương ngồi xổm xuống rất “Hiền tuệ” bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng bị mình làm loạn.
Nhặt lấy quần áo, sau đó dưới sự chỉ dẫn của thê tử, lấy khăn sạch bắt đầu lau sàn. (anchan: anh bắt đầu cuộc sống làm Osin)
Hắn lớn như vậy chưa từng làm qua loại chuyện này? Ngồi chồm hổm trên mặt đất, mồ hôi rơi như mưa, mà Hạ Nhược Tịnh thì thoải mái ngồi trên ghế uống trà lạnh, “Phu quân, nơi đó.”Tay ngọc thon thon chỉ vào 1 nơi, nam nhân lập tức chạy vội đến trong góc đó chà lau sạch sẽ.
“Khăn dơ rồi, giặt sạch mới có thể tiếp tục.” Thanh âm thật nhẹ, thật mềm.
Hắn lại mang nước đến, giặt khăn, vắt khô, sau đó lại tiếp tục.
Một canh giờ sau,(2 tiếng đấy) đừng nói sàn, cái bàn cái ghế bao gồm cả bình hoa, tranh chữ trong phòng tắm toàn bộ lòe lòe tỏa sáng, bóng loáng chói mắt!
Hắn mệt thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, vừa mới thay quần áo sạch sẽ lại ẩm ướt giống như vừa từ trong nước nhảy ra, kháo! Cái việc này vậy mà so với việc hắn trên chiến trường chém giết ba ngày ba đêm còn mệt hơn, mệt đến nổi hắn muốn mắng chửi người.
Ai quy định sàn không thể tùy tiện lau qua lau lại, vậy mà còn phải ngồi xổm xuống cầm khăn chậm rãi lau từng chút một, quả thực có bệnh!
“Phu quân, vất vả chàng.” Một ly trà lạnh đưa tới trước mặt hắn, ngón tay mềm mại nhỏ bé cầm khăn tay ngát hương nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn, “Chàng rất lợi hại, lau rất sạch đấy!”
Bàn tay kia thật ngọt ngào, tư vị cũng không giống bình thường.
Hắn lửa giận tràn đầy, lập tức bị dập tắt, khóe miệng dương lên, “Không vất vả, không vất vả.” Có thể nhìn thấy nàng tươi cười như vậy, cho dù bắt hắn lau sàn lại một trăm lần, hắn cũng đồng ý…… Ách, tốt nhất là đừng lau nữa.
Lau khô mồ hôi cho hắn, nàng chậm rãi đi đến trước đống quần áo, xoay người.
“Nàng lại làm cái gì?” Hắn lập tức xông lên phía trước quát.
“Nhược Tịnh đem quần áo này ra ngoài.” Nàng vô tội bê lấy chồng quần áo bẩn, “Như vậy để Hạ Tuyết dễ dàng lấy quần áo mang đi giặt.”
Quần áo trong tay nàng lập tức bị đoạt đi, “Ta đem đi là được rồi, nặng như vậy, nàng làm sao bưng nổi?”
“Vậy làm phiền phu quân.” Nàng cười với hắn.
Vì thế người nào đó lại lần nữa lâng lâng cầm một đống quần áo đi về phía trước, vừa mới đi được vài bước, một mảnh áo màu tím từ trong đống quần áo rớt ra.
“Phu quân, rớt……” Đợi Hạ Nhược Tịnh thấy rõ ràng thứ rớt ra là đồ lót, thủy mâu trợn lên, trừng mắt nhìn khối vải kia.
Trác Bắc Dương cúi đầu vừa thấy, lập tức đưa tay quăng hết đống quần áo trong tay, động tác nhanh chóng nhặt lên tấm vải nhỏ bé kia, xem như bảo bối phủi phủi kiểm tra một phen sau nhét vào trong lòng, vừa ngẩng đầu, nhìn thầy ánh mắt không thể tin của thê tử, khuôn mặt hắn nóng lên…… May mắn da hắn đen, đỏ mặt nhìn không biết.
“Phu quân, cái kia……” Nàng không thể tin vào mắt mình nữa, cái kia không phải……
“Cái kia, cái gì!” Trác Bắc Dương đỏ mặt tía tai quát, sau đó qua loa nhặt lên quần áo rớt trên đất, “Nữ nhân hay nói nhiều.”
Một cái tay nhỏ bé đặt trên bàn tay bận rộn của hắn, “Cái kia là của nữ nhân khác, đúng không?”
“Đương nhiên không phải!” Hắn lớn tiếng phủ nhận: “Rõ ràng là của nàng!” Đứng lên từ trong lòng lấy ra, “Ta tối hôm đó tự mình vụng trộm…… Ách, tự mình lấy, nàng xem cho kỹ, hoa trên này cũng là do nàng thêu.” Đừng nói ngay cả đồ của nàng mà nàng cũng không biết?
Đương nhiên sẽ biết, Hạ Nhược Tịnh nhìn tơ lụa mềm mại màu tím, mặt trên còn thêu mấy đóa hoa lan tuyết trắng, đơn giản mà lại xinh đẹp, quả nhiên là của nàng.
“Khó trách ta tìm hoài không thấy……” Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
“Hừ, ai bảo nàng năm đó nói cho ta, sau lại lại đổi ý, hại ta phải tự mình đi lấy.” Trác Bắc Dương hợp tình hợp lý nói, ở khố phòng năm đó, nàng đã hứa lấy cái yếm này cho hắn, ai biết sau đó nàng cư nhiên lại đổi ý, dù cho hắn dùng hết mọi “Thủ đoạn” Ép buộc nàng, nàng cũng không cho.
Được rồi, nữ nhân mạnh miệng, da mặt mỏng, hắn hiểu, vì thế hắn dứt khoát tự mình lấy đi.
“Nhưng là, sao lại ở trên người của chàng?” Hạ Nhược Tịnh không rõ, cho dù hắn lấy đi, cũng không đến mức mặc nó? Làm sao lại ở bên trong đống quần áo? (anchan: còn sao nữa anh lúc nào cũng cất cái yếm của chị bên người a. hắc hắc)
Hỏi cái này, khuôn mặt của Trác Bắc Dương liền ửng hồng cho dù làn da của hắn có đen cũng không thể che được, đành phải thô cổ họng rống: “Hừ, nàng để ý chuyện này làm gì! Nữ nhân thực phiền toái, hỏi này hỏi nọ! Cái này là của ta, ta thích cất ở đâu thì cất ở đó, rồi thì sao!”
Được rồi, hắn thực là mất mặt, năm đó lấy cái này đi đều mang theo ở trên người.
Bốn năm qua, hắn vẫn cất cái yếm này ở bên người, ngay cả việc giặt sạch, cũng là tự mình cẩn thận giặt; Vì đây là đồ của nàng, hoa ở trên áo cũng là nàng từng kim từng kim một thêu ra, hắn rất quý báu nó.
Bắt một đại nam nhân như hắn thừa nhận bản thân lại làm ra cái chuyện mất mặt như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Ai, Hạ Nhược Tịnh thở dài trong lòng, cho dù hắn không nói, nàng đại khái cũng hiểu được, hắn tưởng niệm nàng, cho nên mới đem quần áo của nàng mang theo trên người, xem như bảo bối; Nhưng vấn đề không phải là cái này, mà là hắn lấy cái gì không lấy, lại cố tình lấy vật tư mật như vậy? Hắn không sợ nếu bị người biết được, sẽ ảnh hưởng đến khí khái nam tử của hắn? Nam nhân này, nàng rốt cuộc là nên làm thế nào với hắn mới tốt đây?
Không muốn lại bị truy vấn cái vấn đề khiến người mất mặt tới cực điểm này, Trác Bắc Dương nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt lại quần áo, “Không phải nói muốn đem ra ngoài giặt sau? Nàng cứ lề mề hoài, không biết thời gian của ta rất quý giá sao?”
Nàng cầm lấy cánh tay hắn, “Phu quân, mấy thứ này để Hạ Tuyết lát nữa vào lấy là được rồi.”
“A?” Lúc nãy nàng không phải nói muốn tự mình đem ra sao?
“Ta cảm thấy đầu có chút choáng váng.”Tay nàng đặt trên huyệt thái dương, ánh mắt nửa khép dường như không quá thoải mái.
“Sao lại không nói sớm?” Hắn lập tức quên hết mọi việc, liền ôm lấy nàng chạy vào phòng ngủ.
Khuôn mặt Hạ Nhược Tịnh dán vào lồng ngực của hắn, bên tai nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn, lần đầu tiên không nhắc nhở hắn, hành vi như vậy là không hợp lễ.
Ôm ấp của hắn mang theo mùi mồ hôi, còn có hơi thở nam tính riêng biệt của hắn, lại làm cho nàng cảm thấy quen thuộc mà yên bình, lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng sinh ra cảm giác an toàn, ỷ lại một người, trước giờ nàng chưa từng nghĩ qua, lúc phát hiện loại cảm giác này, Hạ Nhược Tịnh không nhận ra khóe môi đang cong lên…… (anchan: haizz đến bi h tỷ mới iu anh, quá lâu đấy)
Tìm kiếm : ...

